21.
Tôi đã đưa Tần Hữu những thông tin liên lạc với công việc kinh doanh của Tạ Gia. Tần Hữu cực kỳ thông minh, mưu lược và tàn nhẫn, anh ấy làm rất tốt.
Chỉ trong ba tháng, anh ấy đã có thể độc lập phụ trách một số dự án.
"Anh còn tưởng rằng tới đây ăn cơm mềm, ai biết anh còn phải làm việc cho em."
Tần Hữu đọc bản kế hoạch cười lạnh một tiếng. Chỉ trong vòng vài tháng, tính tình anh như biến thành một con người khác, lạnh lùng và gian xảo.
"Anh sẽ đứng cao hơn em và tiến xa hơn. Vì vậy, anh phải học thật nhanh, sau này dù không có em, anh cũng có thể sống tốt."
Tôi chống cằm nhìn mặt anh. Khuôn mặt này ám ảnh tâm hồn và cả những giấc mơ của tôi, dù nhìn bao nhiêu lần tim tôi vẫn đập thình thịch. Nhưng Tần Hữu hết lần này đến lần khác lạnh nhạt:
"Em không muốn anh nữa sao? Cảm giác mới lạ không còn nữa, liền muốn đuổi anh đi? Sau đó lại bao nuôi thêm một người khác để ôm sao?"
Trong mắt anh ấy có tia sáng của sự thù địch và oán giận.
“Dù sao anh cũng chỉ là một tiểu tình nhân mờ ám mà thôi, sớm muộn gì em cũng sẽ chán thôi.”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Tôi cười:
“Đừng nói nhảm, em chỉ thích anh thôi.”
Không, là yêu. Tôi thầm nhủ trong lòng.
22.
"Em không nên giao đất ở vùng ngoại ô phía đông cho Tần Hữu. Em có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Còn trang trại rừng ở phía tây nam. Tần Hữu khẩu vị càng ngày càng lớn, hãy tỉnh táo lại đi!"
Cố Cẩm Tinh nhắc nhở tôi rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn ngoan cố giao công trình cho Tần Hữu. Tần Hữu thích kinh doanh, vì vậy tôi sẽ giao toàn bộ công việc kinh doanh cho anh ấy. Để cảm ơn tôi, anh ấy luôn nấu súp lê cho tôi ăn. Lần nào tôi cũng uống cạn, rồi nôn thốc nôn tháo sau lưng anh ta. Tôi đã nôn ra máu nhiều lần, khí quản sưng tấy đến mức tôi không thể thở được.
“Tần Hữu, anh có thể cho em ăn món gì khác không?” Bụng tôi đau dữ dội.
“Không được, quả lê là bổ phổi nhất, anh luộc lâu lắm đó, em không thích sao?”
Tần Hữu nhìn tôi đầy yêu thương và chờ đợi. Tôi lắc đầu, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể và ngoan ngoãn ăn hết.
Không sao cả, miễn là anh vui vẻ.
23.
Sức khỏe của tôi ngày càng tệ, gần đây tôi luôn đứng không vững. Hầu hết thời gian là ngủ. Bụng tôi đau và quả thận duy nhất suy kiệt khiến tôi yếu đi.
Khi đứng dậy, bụng tôi đau như bị đấm mạnh, cuộn mình trên giường tôi cảm thấy đau âm ỉ khắp người.
Tỉnh dậy, Tần Hữu nói với tôi rằng mọi thứ đều ổn. Sau đó cho tôi ăn súp và dỗ dành tôi bằng những lời ngọt ngào. Trái tim tôi rất ngọt ngào, giống như được lấp đầy bởi thứ gì đó. Mí mắt nặng trĩu, tôi vô cùng muốn nhìn anh, nhưng lại không thể nhìn rõ.
“Tạ Nhược, anh sẽ không để em thất vọng.”
Tần Hữu cười rồi hôn lên tay tôi. Bị người khác giới đυ.ng chạm, theo phản xạ tôi muốn rút tay ra nhưng không được. Tần Hữu cảm nhận được sự phản kháng của tôi và siết chặt tay tôi hơn, sức mạnh của anh ấy mạnh đến mức gần như bóp nát xương của tôi. Tôi đau đến mức nước mắt chực trào ra nhưng không thoát ra được.
"Anh sẽ không để cho em thất vọng, bảo bối." Tần Hữu lại nói, dường như cũng đang cười.
24.
Cuộc phẫu thuật và sự hành hạ dã man trong thời gian dài đã để lại cho tôi nhiều biến chứng. Mọi thứ dường như được nhân đôi trong những ngày này. Cơn đau âm ỉ trong xương, nghiền nát tôi mọi lúc.
Tôi ít khi ra khỏi giường. Tôi nhớ Sở Nghênh Phong.
Tôi biết người trước mặt là anh, nhưng không phải anh.
“Anh Sở… Anh Sở…”
Tôi vô thức lẩm bẩm, chất lỏng ướŧ áŧ trượt qua khóe mắt.
"Anh ở đây, anh Sở ở đây, đừng sợ."
Một giọng nói ôn nhu vang lên. Chắc tôi đang mơ...
Tôi khát khao đưa tay ra. Nhưng chỉ bắt được không khí. Mà Tần Hữu, ở trong góc, khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi.
25.
Hầu hết thời gian mỗi ngày, tôi đều ngủ mê mang. Ngay cả tôi cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với tôi. Khi tôi nhận ra rằng tôi đã lâu không gặp Cố Cẩm Tinh trong nhiều ngày, tôi đã được đưa đến Tạ gia. Người hầu, vệ sĩ, tài xế, bác sĩ, không còn tuân theo mệnh lệnh của tôi nữa.
"Cố Cẩm Tinh? Cố Cẩm Tinh đâu? Bảo anh ấy tới gặp tôi!"
Tôi hô to. Người hầu đứng bên cạnh, phớt lờ tôi.
"Mau kêu Cố Cẩm Tinh tới gặp tôi! Cô có nghe tôi nói không! Khụ khụ..."
Tôi tức giận hét lên, khí quản và phổi căng ra, đau như dao cắt, phun ra một ngụm máu. Người hầu có chút kinh hãi, kêu một tiếng
"Tần tiên sinh"
Rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Tần Hữu, thực sự là Tần Hữu sao?
Anh ấy đã làm gì với Cố Cẩm Tinh? Tôi lo lắng xuống giường. Nhưng chân tôi rất yếu, tôi ngã xuống đất.
Có một âm thanh "ầm" phát ra, đôi mắt tôi chuyển sang màu đen. Một đôi chân đi giày da đến trước mặt tôi. Ngẩng đầu, dùng đôi tay mảnh khảnh chống lên, Tần Hữu đang mặc âu phục, sắc mặt lạnh như băng.