Chương 3

11.

Tất cả những thứ này nên là của anh ấy, tất cả của cải, địa vị và quyền lực. Trong tương lai, tôi sẽ trả lại tất cả chúng cho anh.

Tôi nghĩ mọi thứ. Tôi đã đưa cho Tần Hữu chìa khóa biệt thự và dấu vân tay của tất cả các phòng. Mọi thứ trong Tạ Gia đều có quyền.

"Tạ Nhược, nơi này có rất nhiều vật phẩm quý giá cùng tin tức quan trọng..." Thư ký Cố tức giận trừng mắt nhìn Tần Hữu. Nhưng anh ấy im lặng dưới mắt tôi.

Tôi biết anh ấy muốn nói gì.

Công việc kinh doanh và lợi ích của Tạ gia quá phức tạp và Tần Hữu là người ngoài. Thật quá mạo hiểm khi cho Tần Hữu thấy tất cả những thứ này mà không có bất kỳ sự đề phòng nào.

"Tôi đã tìm kiếm thông tin của cô trên Internet. Tạ Nhược, một người giàu có ở Bắc Kinh, người chủ mới của Tạ gia.”

“Xem ra cô giàu có hơn tôi nghĩ.” Tần Hữu nháy mắt.

"Tôi thật may mắn khi được ở bên cạnh một nhà tài trợ lớn trẻ trung, xinh đẹp và giàu có như cô."

Tần Hữu cười và đi dạo quanh biệt thự.

Gia sản mà cha nuôi để lại rất lớn, chỉ riêng căn nhà này đã có thể so sánh với một trang viên. Tần Hữu kinh ngạc nhìn những chiếc đèn chùm pha lê tráng lệ, những món đồ cổ được đặt xung quanh và những bức tranh sơn dầu vô giá. Thư ký Cố đi theo phía sau, bất mãn nhìn anh.

"Thứ không thuộc về mình thì đừng tham lam!"

Tần Hữu nhàn nhạt liếc mắt một cái:

"Còn không phải bởi vì không được như tôi, ghen tị với tôi sao?"

Thư ký Cố luôn rất bình tĩnh, anh ấy luôn xử lý mọi việc rất tốt, nhưng cũng bị tức giận đến khó thở.

"Tạ Nhược, người này lai lịch không rõ, em không thể không phòng bị như vậy!"

“Không sao đâu, người của em.” Tôi mỉm cười.

“Nhược Nhược thật sự yêu tôi.” Tần Hữu bị hai chữ “người của tôi” làm cho cực kỳ hài lòng, hắn cười nịnh nọt, giật giật góc áo của tôi. Tôi chống lại bản năng tránh tiếp xúc cơ thể và mỉm cười lại với anh ấy.

12.

Tôi đã đưa Tần Hữu xuất hiện trên bảng tin trong lĩnh vực kinh doanh của những người nổi tiếng hàng đầu.

Để anh ấy ngồi ở ghế chính, và chính thức giới thiệu với mọi người rằng đây là bạn trai của tôi.

Tôi đã mua cho anh ấy một chiếc đồng hồ trị giá hơn một triệu nhân dân tệ và một chiếc ô tô sang trọng. Gia đình, bao gồm tất cả các văn phòng của tôi, anh ấy đều có quyền ra vào. Thẻ của tôi anh ấy cũng có thể quẹt.

"Có tiền thật tốt, khó tránh tất cả mọi người liều mạng muốn leo lên."

Tần Hữu đang mặc một nhãn hiệu nổi tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ.

"Nếu em cho tôi cơ hội trở thành một người đàn ông giàu có, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Ngay cả khi hy sinh người quan trọng nhất của mình."

Anh không nhìn tôi, như thể đang tuyên bố, nhưng cũng có vẻ như đang tự hỏi chính mình.

“Đừng có suy nghĩ không nên có.” Cố Cẩm Tinh cảnh cáo hắn.

Tần Hữu cười khẩy:

"Thư ký Cố thực sự quan tâm đến Nhược Nhược. Anh quan tâm vượt quá nhiệm vụ công việc của anh rồi?"

“Không phải vì đứng ở vị trí cao nhất, Nhược Nhược mới không đồng ý sao? Đáng tiếc, mặc dù anh rất đẹp, nhưng Nhược Nhược chỉ thích tôi." Vài lời khıêυ khí©h khiến Cố Cẩm Tinh, người đã ở trong giới kinh doanh trong một thời gian dài, đỏ mặt.

“Tần Hữu, anh đừng nói nhảm!” Tôi nổi giận.

Tần Hữu lập tức dịu đi ngữ khí, ủy khuất nói: "Nhược Nhược, em vì người đàn ông khác mà mắng tôi!" Tôi vừa mới sinh ra lửa giận lập tức bị tiêu sạch.

Tần Hữu rũ mắt xuống.

Nếu lúc đó tôi quan sát kỹ, nhất định sẽ phát hiện ra sự thù hận ẩn chứa trong đó.

13.

Một đối tác quan trọng đã cười nhạo Tần Hữu trên bàn rượu như một kẻ ngốc.

Tôi xé hợp đồng ngay tại chỗ, tức giận và thề rằng Tạ gia sẽ không bao giờ hợp tác với họ. Mất rất nhiều tiền cùng danh tiếng. Nhưng sau lần này, mọi người sẽ biết, Tần Hữu là chủ của Tạ gia, không phải là một con chó.

Tôi ước tôi có thể giao cho anh ấy cả trái tim mình.

Tần Hữu rất hài lòng và đối xử rất tốt với tôi. Anh ấy tự tay đun súp lê cho tôi, và đút cho tôi từng thìa.

"Anh yêu Nhược Nhược nhất."

Anh ấy như một đứa trẻ hư, nhìn tôi với nụ cười hơi nhếch lên.

“Em cũng yêu anh”

Tôi nhìn anh ấy và uống hết bát súp trước mặt anh.

Chỉ cần anh ấy quay đi, thì tôi sẽ nôn mửa trong nhà vệ sinh cho đến khi cổ họng chảy máu và toàn thân co giật. Anh ấy là Tần Hữu, vì vậy anh ấy sẽ không nhớ. Tôi ghét nhất quả lê từ khi còn nhỏ, và chỉ cần cắn một miếng là tôi có thể bị đau bụng và khó thở. Kết quả là sau này khi nhìn thấy quả lê, tôi có thể nôn ra. Nhưng đó là súp anh tự nấu!

Tôi không thể chịu được khi để anh ấy thất vọng.

14.

“Nhược Nhược, em sẵn sàng chi tiền cho anh, em rất xinh đẹp. Em thật sự là một người ân nhân rất tốt. Đổi lại, anh sẽ phục vụ em một cách tận tâm.’ Anh ấy tiến lại gần để chạm vào mặt tôi, và đặt bàn tay còn lại của anh ấy quanh eo tôi. Khóe môi đẹp trai hướng lên, tán tỉnh và quyến rũ. Sở Nghênh Phong sẽ không bao giờ có biểu hiện như vậy. Sở Nghênh Phong sẽ không bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Anh ấy thực sự không nhớ tôi.

Tay của Tần Hữu lướt qua eo tôi, và anh ấy dần dần thở gấp bên tai tôi. Tôi nghiến răng, cố gắng kiểm soát bản thân một cách tuyệt vọng. Nhưng lưng tôi vẫn không ngừng run rẩy.

“Em làm sao vậy?” Tần Hữu rốt cục ý thức được có cái gì không đúng. "Không việc gì, Tần Hữu, ôm em đi, được không... em cầu xin anh.” Thanh âm run run, Tần Hữu tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn là ôm lấy tôi. "Em làm sao gầy như vậy?" Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.

Anh lại ôm tôi thật chặt. Tôi sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, nhưng tôi thực sự thèm muốn mùi hương của anh ấy và không muốn đẩy anh ấy ra.

15.

Tần Hữu cảm thấy tôi run như cây sấy, sắc mặt lạnh xuống, buông tôi ra. “Tạ tiểu thư, em ghét anh đến vậy sao? Vừa giả vờ đối xử hết lòng với anh, nhưng đồng thời lại ghê tởm anh đến mức này.” “Rốt cuộc, trong lòng em, anh chỉ là một “con vịt nhỏ” cố gắng trở thành thú vui của em phải không?" "Không phải đâu anh Sở!"

Mắt tôi đỏ hoe, tôi vô thức thốt lên.

"Anh Sở là ai? Ngay cả “trai bao” như anh cũng là để thay thế người khác, anh thật rẻ tiền!"

Tần Hữu cười lạnh nhìn tôi. Sau đó, anh ấy túm tóc tôi và đặt môi anh ấy gần như lên mặt tôi. Biểu cảm của anh ấy rất dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi thoáng nghĩ rằng anh Sở đã trở về. Nhưng những gì anh ấy nói đều là mỉa mai:

"Tạ Nhược, em thực sự rất giỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã gọi tên Sở Nghênh Phong. Anh không biết Sở Nghênh Phong trong lòng em là rời đất nước này hay đã chết. Em nhớ anh ta rất nhiều. Em rất yêu anh ta, tại sao em không đến với anh ta? Em yêu anh ta, nhưng em quay lại và tìm một tên trai bao giống như anh ta để giữ bên mình. Em muốn ra vẻ với ai? Rẻ mạt, Tạ tiểu thư, vừa giàu có quyền thế, lại còn chơi trò này!”

Tôi mở miệng, muốn biện hộ cho mình. Cuối cùng, tôi chỉ run rẩy lui về phía sau, cắn chặt miệng, liều mạng khắc chế sợ hãi ập tới như thủy triều.