Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Tàn Nơi Cuối Trời

Chương 4: Giấc mơ giữa mùa thu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đó, sau những dòng tin nhắn kéo dài, Phong chìm vào giấc ngủ với một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua trước đây.

Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng giữa một cánh đồng ngát vàng, những bông lúa chín trải dài đến tận chân trời, lung linh dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua làm những nhánh lúa khẽ đong đưa.

Ở đó, Minh Hà hiện ra. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, nhẹ nhàng như một áng mây trôi giữa trời thu. Mái tóc dài buông xõa, khẽ bay theo gió.

Ánh mắt cô rực rỡ như nắng, nụ cười dịu dàng nhưng lại mang một chút gì đó khó nắm bắt, như thể cô là một giấc mộng, chạm vào sẽ tan biến.

Phong đứng lặng người. Trái tim anh đập mạnh, từng nhịp từng nhịp vang vọng trong l*иg ngực, như muốn khẳng định sự tồn tại của cô gái trước mặt. Anh muốn bước đến, muốn chạm vào Minh Hà, muốn hỏi cô một điều gì đó, nhưng đôi chân như bị níu lại, không thể nào cất bước.

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, vẫn mỉm cười, ánh mắt như chứa đựng một bí mật mà anh không thể nào hiểu thấu. Bàn tay cô vươn ra, như muốn nắm lấy tay anh, nhưng khi Phong cố đưa tay ra để chạm vào cô, Minh Hà dần tan biến, như một làn sương nhẹ bị cuốn đi trong cơn gió.

“Minh Hà!” Phong gọi lớn, nhưng giọng anh bị nuốt chửng bởi không gian tĩnh lặng xung quanh.

Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt lọt qua cửa sổ. Phong ngồi dậy, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim mình vẫn đập liên hồi, như vừa chạy qua một quãng đường dài.

"Thì ra... đó chỉ là một giấc mơ." Anh lẩm bẩm, nhưng cảm giác ấm áp từ nụ cười của Minh Hà trong giấc mơ vẫn còn lưu lại, rõ ràng đến mức khiến anh ngỡ như cô vừa ở đây.

Phong cầm điện thoại lên, màn hình sáng rực, nhưng không có tin nhắn mới nào từ Minh Hà. Anh chần chừ một lúc, rồi đặt nó xuống.

Trong lòng, một điều gì đó vừa thức dậy, một cảm xúc mơ hồ mà anh chưa dám gọi tên. Nhưng anh biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, Minh Hà không chỉ còn là một người bạn đồng hành trên con đường mùa thu, mà đã trở thành một phần quan trọng trong những suy nghĩ và cảm xúc của anh.

Phong ngồi bên mép giường, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ. Trong lòng anh vừa bừng lên một cảm giác lạ lẫm, như một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy. Anh không thể phủ nhận được nữa: từ lần đầu gặp Minh Hà, từ ánh mắt đầu tiên, anh đã bị cuốn hút bởi cô gái ấy – dịu dàng, bí ẩn, và mang một sức hút khó diễn tả.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bất chợt một tiếng sét xé ngang bầu trời, ánh sáng rực lên trong giây lát rồi vụt tắt, khiến anh giật mình. Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả bầu trời đã bị những đám mây đen nặng trĩu phủ kín. Không gian yên bình của buổi tối giờ đây bị thay thế bởi tiếng gió rít qua các khe cửa và những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, gõ đều trên mái nhà.

Anh đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, đưa tay kéo rèm sang một bên. Từng giọt mưa như trút xuống, làm mờ đi cảnh vật bên ngoài. Những con đường nhỏ anh và Minh Hà từng bước qua giờ chìm trong làn nước, ánh đèn đường phản chiếu lấp lánh trên mặt đường ướt nhòe.

Phong bất giác mỉm cười, nghĩ đến Minh Hà. Cô giống như một ánh sáng nhẹ nhàng giữa những ngày u ám của anh, một cơn gió mát lành giữa mùa thu. Nhưng rồi, trong lòng anh thoáng dấy lên một nỗi lo lắng. Cơn mưa này có làm cô khó chịu không? Liệu cô có an toàn trong căn nhà nhỏ ấy?

Anh chợt nắm lấy điện thoại, mở ứng dụng nhắn tin. Ngón tay lướt qua bàn phím, định gõ vài dòng hỏi han, nhưng rồi anh dừng lại. Liệu nhắn tin lúc này có khiến cô thấy phiền không? Phong phân vân, đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, anh nhấn gửi một tin nhắn ngắn gọn:

"Trời mưa to quá. Em ngủ chưa?"

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi phản hồi. Tiếng mưa vẫn rơi ngoài kia, như một bản nhạc buồn đều đặn lặp lại. Nhưng không lâu sau, điện thoại rung nhẹ. Minh Hà đã trả lời:

"Em chưa ngủ. Mưa lớn quá nhỉ? Nhưng em vẫn ổn, cảm ơn anh đã hỏi."

Phong cảm thấy lòng nhẹ nhõm, một nụ cười thoáng qua trên môi. Anh nhanh chóng nhắn lại:

"Ừ, anh chỉ lo em không thích thời tiết thế này. Nếu lạnh, nhớ đắp chăn ấm nhé."

Tin nhắn của anh được đáp lại ngay sau đó:

"Em ổn mà, anh cũng ngủ sớm đi nhé. Mai trời có thể lại đẹp như hôm nay."

Phong gật gù, như thể có thể cảm nhận được nụ cười của Minh Hà qua từng chữ. Mưa vẫn rơi, nhưng lòng anh không còn thấy u ám nữa. Anh đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lần nữa. Trong những giọt mưa đang trút xuống, anh lại nghĩ đến nụ cười của Minh Hà giữa cánh đồng vàng óng trong giấc mơ.

Dường như, dù bầu trời có mây đen hay trong xanh, Minh Hà vẫn là ánh sáng duy nhất soi rọi trong lòng anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »