Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Tàn Ngược Gió

Chương 7: Trò cười

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Thục Nguyệt bị cấm túc, làm loạn đòi chế. T, Thẩm Hòe vì trông chừng ả mà dọn cả ngự thư phòng đến tẩm cung của Tống Thục Nguyệt.

Dân chúng cười nhạo, văn võ đại thần cả triều vậy mà vẫn xếp hạng chỉnh tề bên ngoài tẩm cung của nữ nhân này.

Thái phó tức giận đến cáo ốm không lên triều, đại thần nào nhiều lời đều bị đày ra khỏi kinh thành. Triều đình hiện tại đã loạn đến gà bay chó sủa.

Sức khỏe của ta có tốt có xấu thế nào, Mai Khanh vẫn chăm chỉ đến thăm.

"Ngươi vẫn nên để tâm đến Mai Hương nhiều hơn." Ta vừa uống thuốc vừa dặn dò, "Tống Thục Nguyệt ghen ghét đã thành tính khó bỏ, khả năng cao nàng ta sẽ toan tính thêm nhiều chuyện nữa."

"Nàng ta không dám đâu." Mai Khanh khinh miệt cười lạnh.

"Ngươi cũng dè chừng một chút đi. Những đại thần tai to mặt lớn tương trợ Thẩm Hòe lúc hắn bức vua thoái vị, bây giờ chẳng phải cũng bị hắn bỏ như giày rách à."

Ta thở dài, ngây người nhớ lại.

"Chỉ vì một Tống Thục Nguyệt mà khiến dân chúng lầm than.. Bây giờ ngẫm lại, nếu năm đó Thái tử đăng cơ trước, không biết mọi thứ sẽ ra sao.."

Thái tử lúc đó là do tiên hoàng hậu sinh, vợ cả của tiên đế. Lúc Thẩm Hòe bức vua thoái vị đoạt quyền, hắn đã cùng tiên hoàng hậu táng thân biển lửa.

Mai Khanh nghe ta nói xong, không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ta, trong mắt có phỏng đoán, cũng có ngờ vực.

Ta tự giễu mà cười: "Ta bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, còn nhọc lòng chuyện của hắn làm gì, không nói cái này nữa, cái bọc đầu gối, dùng hợp không?"

Hắn vội vàng gật đầu, trong mắt tràn đầy áy náy: "À.. Rất, rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, Mạc Bắc khổ hàn, cha ta và đại ca ta cũng hay bị đau chân.."

Nhắc đến bọn họ, ngực ta đột nhiên phát đau, thuốc mới vừa uống cũng phun hết lên khăn, trộn lẫn trong đó còn có vài vết máu.

Mai Khanh hốt hoảng đứng lên: "Cô nương!"

"Không sao.." Ta khó khăn cười trừ, ".. Hôm nay trời đẹp, ta múa kiếm cho ngươi xem, được không?"

Mai Khanh lo lắng nhíu mày: "Cô nương vẫn nên nghỉ ngơi đi.."

"Ôi, ta nhớ trước đây ngươi rất nghe lời ta mà.."

Mai Khanh bất đắc dĩ đưa thanh kiếm cho ta.

Ta run run rẩy rẩy cầm lấy kiếm, một đường kiếm vung lên, kiếm đã leng keng rơi trên mặt đất.

Nhìn tay mình không ngừng run rẩy, ta cười khổ: "Ngươi xem, A Khanh, bây giờ đến kiếm ta cũng không cầm nổi, có giống phế vật vô dụng không?"

"Cô nương." Mai Khanh khổ sở che cổ tay ta lại, "Người còn có Mai Khanh, Mai Khanh sẽ vĩnh viễn che chở cho cô nương!"

Giống như chỉ cần che lại như vậy, vết sẹo trên cổ tay ta có thể biến mất không thấy.

"Các ngươi làm gì vậy!"

Thẩm Hòe đứng bên ngoài cửa điện, tức giận đùng đùng.

Sắc mặt Mai Khanh lạnh xuống, động tác hành lễ như làm cho có lệ.

Ta chống thân mình xuống giường hành lễ, Mai Khanh đỡ ta lên, lạnh mặt nhìn Thẩm Hòe: "Nương nương thân mình gầy yếu, hành lễ không được, xin bệ hạ thứ tội."

Ta còn chưa đứng vững, Thẩm Hòe đã túm ta về phía hắn: "Mai Khanh! Ngươi có biết tội tự ý ra vào hậu cung sẽ ra sao không? Đừng tưởng rằng ngươi lập chiến công là muốn làm gì thì làm!"

Mai Khanh lạnh nhạt liếc Thẩm Hòe: "Quân đội Tô gia đã lập chiến công cũng muốn hỏi bệ hạ một câu, vì sao Tô nương nương lại thiếu quần áo thuốc thang, không một ai giúp đỡ!"

Thẩm Hòe nghẹn lời, hắn chỉ có thể kéo cao giọng: "Ngươi đang chất vấn trẫm? Đúng là to gan!"

Mai Khanh đối mặt với Thẩm Hòe, không hề sợ hãi.

"A Khanh.. Mai tướng quân, ngươi đừng lo lắng, đi đi." Ta miễn cưỡng mở miệng nói.

Mai Khanh thấy được ánh mắt van xin của ta, liền xoay người rời đi.

Hắn mới vừa đi, Thẩm Hòe liền ném ta xuống đất: "A Khanh? Gọi nhau thân thiết quá nhỉ? Tô Uyển! Ngươi vậy mà lại đi thông đồng với một gia nô, ngươi có còn liêm sỉ hay không?"

Một Hoàng đế đi trộm đai tẩu nhà người khác, một Hoàng hậu tư thông với gia nô, nghe có vẻ rất xứng đôi vừa lứa.

Ý tưởng này làm ta cười thành tiếng.

Thẩm Hòe càng bực bội: "Tô Uyển! Ngươi đừng nghĩ ta trị không được ngươi!"

"Vậy bệ hạ trừng phạt thần thϊếp đi." Ta trào phúng nhìn hắn, "Chỉ cần nói Hoàng hậu Tô thị, cùng Hộ Quốc tướng quân Mai Khanh tư thông, dâʍ ɭσạи hậu cung, lập tức xử tử là được!"

Sắc mặt Thẩm Hòe tái mét trừng mắt nhìn ta, hắn kiêng dè Mai Khanh và quân đội Tô gia, tất nhiên sẽ không dám hạ chỉ.

Ta cười lạnh: "Không phải Người chỉ có thể hù dọa thần thϊếp sao?".

"Ngươi!"

"Thần thϊếp ghen tị, ác độc, bụng dạ khó lường.. Tội đáng ch ết! Bệ hạ yên tâm đi, mạng của thần thϊếp không phải bệ hạ lấy thì cũng đã tận, cũng không sống thêm được mấy ngày nữa."

"Ngươi nói bậy gì đó!" Thẩm Hòe đột nhiên bạo nộ, thanh âm lộ ra sự sợ hãi, như đang sợ ta sẽ chết.

Ta nhìn hắn, rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Hòe liếc thấy chén thuốc, "Bị bệnh sao không nói cho ta biết? Vì muốn khiến ta đau lòng, mà ngươi tra tấn chính mình như vậy sao?"

Ta khẽ cười một tiếng: "Bệ hạ, ngài còn muốn làm nhục thần thϊếp như thế nào, thần thϊếp có thể chịu được thế ấy. Khỏi cần quanh co lòng vòng."

"Ngươi thích Mai Khanh đúng không? Từ giờ hắn vĩnh viễn sẽ không được vào cung! Hôm nay ta sẽ đuổi hắn đến Biện Lương!"

Thẩm Hòe nổi giận đùng đùng ném lại một câu rồi đi mất. Lý Trung nhìn ta rồi cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Màn đêm buông xuống, có người lần mò vào phòng của Mai tần, viết trên bụng cô ta một chữ 'chế. T'.
« Chương TrướcChương Tiếp »