- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hoa Tâm Thuần Chúc Ái
- Chương 22
Hoa Tâm Thuần Chúc Ái
Chương 22
Một chiếc áo sơ mi đẹp đẽ, không bó sát người nhưng có thể tôn thêm những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Một chiếc quần jean đúng chất liệu tuyệt vời.
Tóc ngắn, nhuộm màu nâu hạt dẻ thật ưa mắt.
Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ con người này kết hợp với phục trang trên thân thể càng khiến y thêm nổi bật, quyến rũ khó mà chối từ.
Liên Điền đang đứng trước gương trong phòng trọ của Lý Kiến; y muốn sửa soạn ra ngoài một chút. Hôm nay, tiểu tử kia phải làm cả buổi tới, phải tới khuya mới về, nhân cơ hội này, Liên Điền muốn ra đi hóng gió một phen. Chưa kịp bước ra cửa đã nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng lại.
Oa ô, sao hắn trở lại sớm thế? Không phải tối nay hắn sẽ làm thêm sao?
Trời ạ, chẳng lẽ một tuần có bảy ngày, ngày nào cũng phải kè kè bên nhau như hình với bóng?
Như vậy thì thật bất công, chiếm hữu người ta một cách quá đáng.
Liên Điền hậm hực ở trong lòng.
Đây chính là nơi ở mới của Lý Kiến và Liên Điền. Nằm trong vùng đô thị mới rất đẹp và lãng mạn của Nam Dương, tiền thuê hàng tháng ít nhất cũng phải mười vạn.
Từ sau khi Lý Kiến lên hàng sao trong giới giải trí, tiền bạc đã không còn là vấn đề khiến hắn phải bận tâm nữa.
Hắn hoàn toàn có năng lực thuê một ngôi biệt thự, mua hẳn một chiếc xe nhập khẩu nguyên chiếc.
「 Ăn mặc đẹp đẽ như vậy, định đi làm a?」 Lý Kiến may mắn trở về đúng lúc, kịp thời bắt được quả tang con mèo hư này đang tính ra ngoài ăn vụng.
「 Ân……」 Liên Điền bắt đầu lúng túng, không nghĩ rằng tên kia lại về đúng lúc gay cấn thế này, ném lao rồi thì phải theo lao thôi「 Ta đi ra ngoài tìm việc nha.」 Nhưng thực ra, từ sau khi Liên An trở lại, hắn đã đảm nhận vị trí chủ quản tại Liên Hương.
Liên Điền đã thực hiện được ước mơ từ nhỏ của mình, làm một người vô công rỗi nghề, thích gì làm nấy.
Trong nửa năm qua, Liên Điền luôn chung nhà với Lý Kiến. Trong dĩ vãng, y từng nói sẽ lo lắng cho hắn nhưng thực tế thì luôn ngược lại, Lý Kiến lúc nào cũng phải bận tâm chăm sóc cho Liên Điền từng ly từng tý.
「 Ai, ta muốn đi ra ngoài tìm việc mà làm, chứ nhận tiền của ngươi hoài như vậy, thật ngại quá.」 Liên Điền vốn có rất nhiều tài sản giá trị được thừa kế từ Trình gia, dù không đi làm vẫn có thể ăn sung mặc sướиɠ cả đời.
「 Vậy ngươi muốn kiếm việc gì?」 Lý Kiến ra vẻ tin tưởng Liên Điền 「 Việc gì mà làm vào buổi tối, lại còn phải chưng diện thế này?」
Liên Điền hiểu ngay Lý Kiến muốn ám chỉ điều gì, hắn đang so sánh mình với trai bao, trai gọi「A……」
「 Nếu ngươi muốn làm việc, ta sẽ thuê ngươi, mỗi ngày chỉ cần hảo hảo hầu hạ tiểu đệ đệ của ta, khiến nó thật thoải mái là được rồi.」 Nói xong, Lý Kiến bước đi về phía Liên Điền, làm nũng, cọ tới cọ lui trên người y.
「 Ôi chao?」 Hàng mi thanh tú của Liên Điền nheo lại, không ngờ rằng tên tiểu tử này có tiền vào một cái đã học đòi ăn nói theo kiểu bậy bạ của đám nhà giàu mới nổi.
「 Ngươi đã nói hôm nay không làm.」 Biết thừa chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới, Liên Điền kinh hô,「 Tới hôm qua, chỗ đó của ta sắp bị ngươi làm cho nát bấy.」
「 Vậy đêm nay ta sẽ không sáp nhập là được chứ gì.」 Lý Kiến dùng lời nói dễ nghe mà quyến rũ nam nhân này. Nếu mỗi ngày không được ôm Liên Điền, không được làʍ t̠ìиɦ với y, Lý Kiến cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác thật trống trải. Hơn nữa, Liên Điền vốn là kẻ đa tình, nhàn cư vi bất thiện, nhất định y sẽ làm ra những chuyện không thể chấp nhận được. Vì thế, Lý Kiến phải nghĩ ra cách nào đó khiến người này không thể xa rời hắn nửa bước, thậm chí không thể dù chỉ là trong ý nghĩ.
「 Ngươi nói không sáp nhập…..」 Liên Điền muốn nói nếu vậy thì sẽ không đạt tới kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh được.
「 Thật sự không sáp nhập mà.」 Lý Kiến lại nói.「 Chỉ là liếʍ một chút, sờ một chút cùng hôn một chút……」
「 A, như vậy làm sao có thể không……」
Lý Kiến đẩy ngã Liên Điền lên chiếc giường to lớn, trắng muốt bên cạnh, ghé sát vào lỗ tai y thì thầm「 Ngươi tưởng rằng ta không biết ngươi muốn ra ngoài làm gì sao?」
「 Thì đi tìm việc nha……」
「 Việc của ngươi là đi quyến rũ đang ông hả?」
「 Ta……」
「 Ai, vậy là do ta chưa khiến ngươi thỏa mãn rồi, về sau, nhất định ta sẽ cố gắng giúp cho cái miệng nhỏ đói khát của ngươi no nê thì thôi.」
「 Cố…Cố gắng?」
Dù trở thành người nổi tiếng, thành đạt nhưng Lý Kiến không hề kiêu ngạo. Cho dù bận rộn tới đâu, vẫn trở về đúng giờ giấc mà bầu bạn với Liên Điền, hắn còn rộng lượng cho phép y thỉnh thoảng đi gặp gỡ bạn bè một chút. Còn về phương diện giường chiếu thì khỏi nói, không riêng gì mỗi tối mà chỉ cần có cơ hội, nhất định Liên Điền sẽ bị hắn “hành” tới mức phải rên ai ái mà cầu xin「 Không cần, không cần, dâʍ đãиɠ quá, thích đến chết mất……」.
「 Đúng, cố gắng nhiều hơn một chút. Khiến Tiểu Điền Điền của ta không thể hưng phấn nổi nữa!」
「 Ngươi muốn?……」
「 Một đêm bảy lần.」
「 Bảy lần?!」(Tiểu Nam: bảy lần? *trợn mắt* Ò e ò e ò e, tránh đường cho xe cấp cứu, Tiểu Nam đã bị ngất khi đang làm nhiệm vụ!)
「 Ta muốn nụ hoa kiều diễm của Liên Điền liên tục nở rộ cho ta ngắm.」
「 Nó sắp bị ngươi làm cho héo mất tiêu rồi, còn nở cái gì nữa……」 Liên Điền khẩu thị tâm phi nói, nhưng dù vậy cũng không ngăn được hành động của người kia. Chỉ một phút sau, qυầи ɭóŧ cùng với quần bò bó sát cơ thể đã bị lột ra sạch sẽ. Đôi mông trắng nõn hưng phấn mà tách ra, phía bên trong của nụ hoa màu hồng nhanh chóng cảm nhận được một cái lưỡi linh hoạt, ấm áp, chơi đùa.
「 Ai… haiz……」 Liên Điền liền nhiệt tình tạo ra hình ảnh da^ʍ lãng đáp lại, cặp mông còn nẩy lên mà kí©h thí©ɧ người bên dưới.
Liếʍ trong chốc lát, Lý Kiến kéo khóa quần xuống, để thứ vũ khí có sức sát thương kinh khủng của hắn thòng lòng ra bên ngoài.
Đang mơ màng trong hoan lạc, Liên Điền vẫn có thể cảm nhận sức nóng của khẩu đại bác đang lên nòng kia, y lập tức túm lấy cà vạt của Lý Kiến「 Hỗn đản! Không phải nói không sáp nhập sao?!」
「 Nhưng…… nhưng hoa nở rồi thì phải có người thưởng thức, bằng không thật lãng phí a.」 Lý Kiến bắt đầu chơi xấu.
「 Ngươi? A……」 Liên Điền một bên mắng, một bên vẫn tiếp tục phát ra những tiếng kêu kí©ɧ ŧìиɧ, bởi vì y cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, kɧoáı ©ảʍ không gì có thể so sánh được mà chỉ có Âu Dương Lý Kiến mới có thể cho mình.「 a…… A…… Nơi đó……」
Những ngón tay lần lượt chạy vào nụ hoa nộn thịt, không biết tên tiểu tử này cất lọ dầu bôi trơn này ở chỗ nào mà lấy ra nhanh thế, không lẽ lúc nào cũng bỏ trong quần bò?
「 Ai, còn nói không muốn, cái miệng dưới này thành thật hơn cái miệng trên a.」 Lý Kiến cười da^ʍ tà, quay người ra đằng trước, mυ"ŧ thứ nam tính của Liên Điền như đang nhấp nháp một cây kẹo mυ"ŧ ngọt lịm.
Liên Điền sắp chết mất, chắc y sẽ là người đầu tiên trên thế giới này chết vì sung sướиɠ.
Không biết vì sao mà bất cứ việc gì tên tiểu tử này làm cũng có thể khiến Lý Kiến rất hài lòng. Từ lúc chung sống một nhà, không những hắn thường xuyên nấu nướng những món ngon chưa từng thấy mà ngay cả quần áo hàng ngày của Liên Điền cũng do hắn chọn mua hay đặt may lấy.
Khi ra ngoài dạo phố, Lý Kiến có thể lái chiếc xe thể thao của Liên Điền như một tay đua chuyện nghiệp.
Khi cùng Liên Điền tham gia vào đêm nhạc thính phòng, hắn bất ngờ mà đưa ra những nhận xét tinh tế rằng người chơi đàn vi-ô-lông chỉ là một nhạc sĩ thiếu tự tin, người đánh đàn dương cầm lại không hề tập trung vào bản nhạc của mình… khiến Liên Điền há hốc cả miệng.
Nhất là những khi Lý Kiến mặc áo bành tô màu đen, cài nơ trên cổ như một người tôn quý, tay giơ cao chén rượu sâm panh nói những lời tao nhã thì không ai có thể nghĩ rằng hắn chỉ là một anh nhà quê bình thường.
Liên Điền bất ngờ hết lần này tới lần khác. Y không bao giờ có thể tưởng tượng rằng Lý Kiến lại là một người hoàn mỹ, khéo léo như vậy. Ngoại trừ những lúc chỉ có hai người, hắn thường xuyên nói cười rồi cả khóc lóc như một đứa trẻ ra thì bình thường, Liên Điền nhận thấy hắn còn trưởng thành, thuần thục hơn cả bản thân mình.
「 Bây giờ, Liên Điền nên vì ta mà phóng đãng một chút a.」 sau khi hoàn tất bản nhạc dạo đầu, Lý Kiến đem thứ tráng kiện của mình nhắm ngay u huyệt đang khát cầu bị nam nhân chà đạp.
「 a…… Lý Kiến, Lý Kiến …… Mau thao ta a……」 nụ hoa hư không bỗng dưng bị một thứ nóng rắn xuyên thấu, Liên Điền run rẩy thân thể, lộ ra xinh vẻ mặt diễm lệ, cuồng dã.
「 Tuyệt đối không cho phép Liên Điền lại đi tìm người khác.」 Lý Kiến tràn ngập tham muốn độc chiếm.
「 ô ô ô……」 Liên Điền khóc lóc, xem ra sau này chỉ có thể an phận mà hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bên dưới nam nhân trưởng thành sớm này. Đáng giận a, phải biết rằng trước khi Liên Điền gặp hắn thì y là người phong lưu tới mức nào a!
「 Chỉ được làʍ t̠ìиɦ với ta, chỉ được nghĩ tới ta, chỉ được yêu ta.」 Lý Kiến đong đưa thắt lưng rắn chắc, khối thịt dã man giữa hai chân cuồng bạo mà lộng thật nhanh nụ hoa ấm, nóng của Liên Điền. Liên Điền xinh đẹp, Liên Điền mảnh mai, Liên Điền dịu dàng – tất cả đều phải thuộc sở hữu của Âu Dương Lý Kiến, chỉ của một mình hắn mà thôi.
「 A…… Ta đồng ý……」cảm nhận khoái hoạt theo từng nhịp va chạm mạnh mẽ, Liên Điền túm lấy áo sơ mi của Lý Kiến, cầu xin tha thứ. Liên Điền nhéo l*иg ngực của hắn, vừa vặn tại nơi trái tim nóng bỏng kia, khẩn cầu nói.「 Ngươi cũng phải hứa với ta, sau này có nổi tiếng hay thành công như thế nào chăng nữa, vẫn phải là một con đại cẩu trung thành với ta.」
「 Tất nhiên rồi.」
「 Lý Kiến, ta…… Yêu ngươi, chỉ yêu một mình ngươi.」
「 Ta cũng chỉ yêu một mình Liên Điền, một mình Liên Điền mà thôi……」hơi thở gấp gáp, tình ái nhiệt liệt được thỏa mãn.
Đó chính là tâm trạng khi ta thực tâm yêu một ai đó, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mất đi người đó.
Yêu một người không phải là chuyện xấu, cũng không cần phải biết người đó là ai, yêu chỉ đơn giản là yêu, thế thôi!/
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hoa Tâm Thuần Chúc Ái
- Chương 22