Chương 228: Thanh Thành sơn
Tốt rồi, tinh thần trở lại, lần này đến đây là đế luyện công đồng thời ngự sử song kiếm. Hiện nạy mình là nguyên thần Trường sinh tứ trọng.
Mà Trường sinh ngũ trọng, thì là ngự sử song kiếm.
Ngự kiếm thứ nhất là dùng tinh thần, còn ngự kiếm thứ hai thì phải dùng nguyên thần. Thanh Dưỡng Ngộ kiếm đã ở bên kia tung bay không thôi, còn Trấn Nhạc kiếm thì cũng đã ra khỏi tay. Vừa mới ra khỏi tay, đã rơi xuống đất cái bốp, dùng nguyên thần để ngự kiếm không phải là chuyện dễ dàng.
Đã thất bại rồi thì phải thử thêm lần nữa, tiếp tục dùng nguyên thần đệ ngự kiếm. Lần này tốt hơn lần trước một chút, miễn cưỡng bay trên không trung một lúc, sau đó cũng lại rơi xuống đất. Thử đi thử lại bao nhiêu lần mà vẫn thất bại, cứ như vậy hai ngày, người đều mệt mỏi đến sắp ngã khuỵu xuống rồi, nhưng vẫn không thể thành công được.
Vậy thôi, cứ nghỉ ngơi trước đã.
Thất bại thì cũng thất bại rồi.
Con đường tu hành vô cùng dài, có thành công thì tất nhiên cũng có những thất bại, không thể thành công mãi được, một thất bại nhỏ như vậy là chuyện quá đỗi bình thường.
Việc đột phá lên Trường sinh ngũ trọng đã thất bại. Nói ra, việc đột phá từ Trường sinh tứ trọng lên ngũ trọng vốn không phải chuyện đơn giản. Nó được coi là cửa ải khó khăn nhất trong việc lên Trường sinh thập trọng, ngoài ra còn có Trường sinh lục trọng Hư Đan, Trường Sinh thất trọng Kim Đan Đại Thành, cùng với Trường Sinh cửu trọng Tam Cực Quy y, đều là những cửa ải khó khăn trong việc lên Trường sinh thập trọng.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm và Trấn Nhạc kiếm đều quay trở về trong vỏ, Lục Nguyên ngẩng cổ tu một ngụm rượu, đây là rượu nho Tây Vực chính tông, rượu có màu đỏ thẫm, vị còn hơi ngọt, quả thật khác xa so với rượu của Trung nguyên. Đây đích thực là rượu ngon.
Uống rượu, người khẽ bay lên, bay thẳng đến đỉnh Côn Lôn. Xem thời gian hiện tại, cơ bản cũng đã đến lúc đi đến Thanh Thành rồi.
Một đoàn người hướng thẳng núi Thanh Thành mà tiến, đi đầu là ba người, một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, một người đàn ông có vẻ hiền hòa và một người phụ nữ giống như Không cốc u lan, còn đi sau là khoảng chục người thanh niên, vừa đi vừa cười cười nói nói.
- Các người nói xem Côn Lôn đáo pháp phá như thế nào?
- Côn Lôn kiếm pháp không được tốt lắm, tuy nhiên pháp bảo của Côn Lôn lại phiền phức, còn có pháp thuật hỏa hệ, pháp hỏa hệ nguyên, thật là khiến cho người ta đau đầu.
- Đúng vậy, hình như pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn so với các tiên môn khác còn khó phá hơn.
- Pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn xuất phát từ Thanh Hư đạo đức, Thanh Hư đạo đức vốn nổi tiếng về việc chơi lửa, có Thên Cầm Pháp Hỏa công, Thiên Địa Ngũ Hỏa nhiệm tung hoành…
Những người này thảo luận vô cùng sôi nổi.
Trong mười người này, người đứng cuối cùng có hai thanh kiếm, tay cầm một hồ lô rượu, còn chín người thanh niên đi trên thì đang thương lượng xem phá pháp bảo của Côn Lôn như thế nào, chỉ có người đi cuối cùng đeo hai thanh kiếm sau lưng là không thèm xen vào mà thôi.
Hương vị rượu quá ngon, người cũng ngại nói xen vào.
Đây là rượu nho Tây Vực chính tông, Lục Nguyên lại thưởng thức thêm một ngụm nữa.
Trên đường đi như vậy, phía trước đã xuất hiện một rặng núi cao vυ"t trong mây, dường như chạm lên tận trời xanh. Tuy không đến vạn trượng nhưng cũng phải gần đến vạn trượng.
Thanh Thành thiên hạ u.
Một trong ngũ đại tiên môn là Thanh Thành, cuối cùng cũng đến rồi.
Núi Thanh Thành, cũng có ba mươi sáu đỉnh, tám động lớn, bảy mươi hai động nhỏ, một trăm tám mươi cảnh.
Núi Thanh Thành về sau, trong dân gian có trăm ngàn thuyết…
Hỏi đến núi Thanh Thành, thì đủ thấy địa vị của phái Thanh Thành.
Nghe nói, ở giữa trời đất này, có một đại môn phái có tên là Thiên Sư Tiên môn, nơi Thiên Sư Tiên môn khởi nguyên sớm nhất chính là núi Thanh Thành, tuy nhiên thật giả thế nào cũng chưa ai kiểm chứng được.
Sau khi đến Thanh Thành, liền có người của Thanh Thành đến tiếp đón. Nói vài câu xã giao, thì mọi người liền đi lên núi Thanh Thành. Lên đến đây, càng cảm nhận được vẻ đẹp của Thanh Thành…
Thủy tú, lâm u, sơn hùng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lục Nguyên đối với Thanh Thành.
Đại Tấn danh sơn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Theo chân một vị Kiếm tiên của phái Thanh Thành là Tú Chi Kiếm Tôn Lệ, cả đoàn người bước lên núi Thanh Thành.
Tú Chi Kiếm Tôn Tú Lệ vóc dáng người thanh tú, mà kiếm pháp của nànng nghe nói cũng rất "thanh tú", cảm tưởng của những người từng giao thủ với nàng chỉ có cảm giác như có thể thấy được "Thanh Thành nhất mộng".
Sau khi vào núi Thanh Thành, Tôn Tú Lệ giới thiệu:
- Ngũ Sơn Hội minh, e rằng chư vị phải ở núi Thanh Thành một thời gian rồi, cũng may mà núi Thanh Thành có nhiều cảnh đẹp, ví dụ như Kim Bích Thiên Thương, động Thánh Mẫu, đầm Sơn Tuyền Vụ…
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, giống như sự thanh tú của nàng vậy.
Trên đường lên núi, nàng giới thiệu cảnh đẹp của núi Thanh Thành, trước tiên là giới thiệu động Thánh Mẫu, nghe nói năm đó phu nhân của Thủy tổ sáng tạo ra Thiên Sư Đạo giáo là Tôn Thị đã gϊếŧ chết Giang ác long, trừ hại cho dân chúng, vì thế mà bà được gọi là Thanh Thành Thánh Mẫu, sau đó liền đổi tên động này thành động Thánh Mẫu.
Giọng nói nhẹ nhàng, tinh khiết của Tôn Tú Lệ từ từ giới thiệu, tất cả mọi người dường như đều bị nàng làm cho rung động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyenHD chấm cơm.
Lúc lên trên núi, trời đã bắt đầu tối, chỉ nhìn thấy ánh đèn của Thượng Thanh cung thánh trên đỉnh núi Thanh Thành. Dưới khung cảnh đặc biệt này, ánh đèn cũng trở nên vô cùng huyền ảo.
Độc Cô Diệp cười nói:
- Tự vi Thanh Thành khách, bất thóa Thanh Thành trì, vi ái trượng nhân sơn, đan thê cận ngụ ý. Quả nhiên không giả.
Tôn Tú Lệ cười cười.
Lục Nguyên đứng bên cạnh cũng gật đầu, cảnh sắc của Thanh Thành, quả nhiên vô cùng tú lệ.
Tiếp đó Tôn Tú lệ sắp sếp cho đoàn người Độc Cô Diệp một chỗ để nghỉ ngơi, đó là một Viện lạc quần tương đối lớn, có thể ở được đến cả trăm người, hiển nhiên không phải là nơi được bố trí riêng cho đoàn người Độc Cô Diệp ở. Lúc này, người của Hoa Sơn chư Phong vẫn còn chưa đến, đợi khi họ đến thì có lẽ cũng ở chỗ này.
Năm đại tiên môn sắp cử hành Ngũ Sơn Hội Minh, Thanh Thành là chủ nhà, bốn tiên môn khác, cũng chỉ có Côn Lôn Tiên môn cách đó gần nhất nên đến sớm hơn một chút, ba tiên môn còn lại tất cả đều chưa đến.
Nghỉ ngơi một lát, Tôn Tú Lệ mời mọi người đi dự yến tiệc, đúng lúc này nhìn thấy một đoàn người đang bước đến, đoàn người này có một đặc điểm khá nổi bật, đó là sát khí trên người bọn họ rất lớn, vượt xa những Tu tiên giả ở Trung Nguyên. Nước Tấn hiện tại vẫn còn thuộc về thái bình thịnh thế đại đa số Tu tiên giả, ít nhất đối với những Tu tiên giả chính phái mà nói thì trên người đều có tiên khí dạt dào, vô cùng chính phí, không giống những người đầy mình sát khí này. Hơn nữa, Lục Nguyên xem kỹ phát hiện kiếm của những người này rất cổ quái, đều không có vỏ, mũi kiếm thoáng hiện, hàn quang bức người.
Kiếm không có bao.
Lục Nguyên không khỏi sờ vào thanh Dưỡng Ngộ kiếm và Trấn Nhạc kiếm của mình, tất cả đều có bao kiếm, còn đám người kia thì ngược lại hoàn toàn.
- Nam Hải Tiên môn.
Sở Phi hạ thấp giọng nói.
- Những người này đều là người của Nam Hải Tiên môn.
- Nam Hải Tiên môn, có sự khác biệt với Tứ đại tiên môn chúng ta. Bọn họ sinh ở Nam Hải. Mà nơi đây có nhiều sóng gió, nguy hiểm, trên biển còn có nhiều yêu thú. Bọn họ thường xuyên phải gϊếŧ yêu thú, chống trọi với quái vật biển, cho nên toàn thân mới đằng đằng sát khí như vậy. Hơn nữa công pháp của bọn họ cũng khác so với chúng ta, bọn họ cũng biết luyện kiếm ý, nhưng họ quan tâm đến một chữ, đó là "nhanh".
- Nhanh chính là đặc điểm của kiếm pháp của họ. Bọn họ cho rằng kiếm là dùng để gϊếŧ chết kẻ địch, còn bao kiếm thì chẳng có tác dụng gì cả.
Hơn nữa chỉ cần bọn họ nhanh là có thể giải quyết được.
Trấn phái kiếm pháp của bọn họ, đoạt mệnh mười ba kiếm, vô cùng lợi hại, kiếm sau đáng sợ hơn kiếm trước. Hơn nữa còn có tuyệt kỹ Thiên Ngoại Phi Sơn có thể so sánh được với Thái Cực kiếm. Nghe nói Thiên Ngoại Phi Sơn kia chỉ dựa vào một kiếm, là có thể tung hoành một quốc gia. Tuy nhiên Nam Hải Tiên môn đã mấy ngàn năm rồi không có người nào luyện được kiếm này.
Sở Phi giới thiệu nhiều tình hình của Nam Hải Tiên môn cho đám đệ tử nghe.
- Hoa Sơn đạo hữu sao?
Dẫn đầu Nam Hải Tiên môn chính là lão già râu tóc bạc phơ, vắt hai tay sau lưng kia, trông bộ dạng vô cùng lạnh lùng. Lão lắc đầu nói:
- Trấn phái kiếm pháp của Nam Hải Tiên môn chúng ta đoạt mệnh 13 kiếm, hiện tại lão phu đã nghiên cứu ra kiếm thứ 14 rồi.
Lão già này là chưởng môn Yến Nhị của Nam Hải Tiên môn.
Ông ta họ Yến, sở dĩ gọi là Yến Nhị là vì cảm thấy ông ta không giống như Yến Thương Thiên, cho nên mới gọi là Yến Nhị.
Nếu như thế gian không có Yến Thương Thiên thì ông ta sẽ xưng là Yến Nhất.
Đến nay, Yếu Thương Thiên đã thăng thiên, nhưng ông ta vẫn còn cảm giác mình chưa bằng được Yến Thương Thiên cho nên vẫn còn xưng là Yến Nhị.
Bản tính của ông ta lạnh lùng, chỉ tự nhận mình không bằng Yến Thương Thiên, nhưng lại tự nhận chính mình sáng tạo ra kiếm thứ 14, có chút tiếc nuối vì Yến Thương Thiên không thể chứng kiến dược điều này, có chút tiếc nuối với xen vào những lời này. Nếu không, với bản tính của ông ta thì tuyệt đối sẽ không nói vậy.
Thế gian không còn Yến Thương Thiên nữa, đau lòng quá thay!
Lão già này đột nhiên động một cái, bỗng chốc đã đi lên đến trước mặt Lục Nguyên. Lão không xuất kiếm, mà chỉ đặt bàn tay lên cổ họng Lục Nguyên, còn Lục Nguyên thì cảm nhận được hàn ý vô cùng từ tay lão phát ra, dường như thứ mình đối mặt không phải là bàn tay bình thường, mà là một thanh thần kiếm, có thể gϊếŧ chết mình bất cứ lúc nào.
Lục Nguyên hiện tại cảm thấy đến việc hô hấp cũng khó khăn, thân hình của lão già biến cao vô hạn, đi ra đằng sau, không ngờ cao bằng với núi.
- Ngươi chính là Lục Nguyên sao?
Yến Nhị nhìn về phía Lục Nguyên nói:
- Lúc Yến Thương Thiên 450 tuổi, vô địch tại nước Tấn, 420 năm sau, ta lại tới tìm ngươi, hy vọng ngươi không khiến cho ta thất vọng.
Lục Nguyên hiện tại mới hơn 20 tuổi, 420 năm sau thì vừa hay cũng gần đến 450 tuổi.
Thế gian không có Yến Thương Thiên, thật là tiếc nuối.
Chỉ hy vọng 420 năm sau, Hoa Sơn lại có thể có được một nhân vật như Yến Thương Thiên.
Như vậy mới không có nhiều tiếc nuối.
Thật ra trên thế giới này, số cao cấp nhất còn có một ít, ví dụ như Đông Phương Yêu, được công nhận có thực lực đứng thứ ba trong nước Tấn, còn co Ngũ Tiên minh chỉ Tổ Thiên Thu, cũng được công nhận thực lực đứng thứ năm. Nhưng Yến Nhị đối với những người này đều không có hứng thú, chỉ để ý đến Yến Thương Thiên mà thôi.
Mười ngày tiếp theo, nhân mã từ khắp các nơi cũng dần dần đến. Hai trong ngũ đại tiên môn khác là Hoa Sơn Tiên môn và Võ Đang Tiên môn cũng đến rồi. Nguyên Nguyên sư bá của Hoa Sơn ân cần hỏi một số chuyện đã xảy ra, và các chuyện của Huyết Kiếm môn nữa. Chưởng môn Hoa Sơn liên tục động viên Lục Nguyên, nói hiện tại chỉ cần Huyết Kiếm môn dám lộ diện trong nước Tấn này thì lập tức sẽ cho tiêu diệt ngay.
Còn trong Võ Đang Tiên môn, Võ Đang Thất Tử thì đến hẳn ba người, trong đó người đứng đầu Võ Đang Thất Tử là Tống Thanh Kiều cũng đến. Tống Thanh Kiều cũng hỏi Lục Nguyên một hồi, thái độ rất hữu hảo, dù sao chuyện ở Chân Võ Đang Động Thiên, Võ Đang Tiên môn còn nợ Lục Nguyên một món nợ ân tình.
Những trung đẳng tiên môn khác, như Tuyết Sơn Tiên môn, Võ Bỉ Tiên môn, Không Động Tiên môn… cũng đều đến rồi, chỉ còn hai trung đẳng tiên môn khác là chưa đến.
Mà cách Ngũ Sơn Hội Minh thì cũng chỉ còn khoảng 1 tháng nữa mà thôi.
Hiện tại ở núi Thanh Thành tương đối náo nhiệt.
Mà náo nhiệt nhất phải kể đến đời thứ mười của các phái rồi, tuổi trẻ vốn dễ gây náo nhiệt nhất mà.
Đời thứ mười cùng ngồi một số, người thì chơi đoán số, người thì uống rượu, người thì đấu kiếm… đoán số uống rượu thì còn có phần của Lục Nguyên, chứ đấu kiếm thì không. Ai lại đi đấu với Lục Nguyên chứ, cũng chỉ có Nam Hải Tiên môn cách Trung Nguyên xa lắc xa lơ mà thôi. Tuy nghe được đại danh của Lục Nguyên, thì lại tỏ ra không phục. Tuy nhiên lại bị Kiều Tư Lục ngăn lại, Kiều Tư Lục là đệ tử chân truyền số một của Nam Hải Tiên môn, từng thua cực thảm dưới tay Lục Nguyên, cho nên biết rõ sự lợi hại của Lục Nguyên.
Dù sao, đủ loại đấu kiếm, tóm lại cũng không có phần của Lục Nguyên.
Lục Nguyên đến cũng chẳng làm sao. Ở Huyết Kiếm môn và Côn Lôn đều khiến cho mình sắp nổ tung rồi, bây giờ mới được thảnh thơi nghỉ ngơi, uống rượu một hồi.
Dù sao Thanh Thành tiên môn của hiện tại, cao thủ nhiều vô kể, chắc chắn sẽ không thể an toàn hơn được.
Một ngày nay đang trốn ở một góc để uống rượu, sau lại bị Sở Phi tìm được, Lục Nguyên đứng dậy nói:
- Sở sư thúc có việc sao?
- Đúng là có việc.
Sở Phi gật đầu.
- Nghe nói phải qua Dân giang không?
- Dòng Thần Hồn giang kia thì sao?
Lục Nguyên khẽ giật mình.
ở giữa thiên địa, có đủ loại những nơi kỳ dị, ví dụ như Thần Hồn giang là một trong số đó. Dòng Thần Hồn giang này vốn mênh mông, khởi nguồn từ Dân sơn. Mà ở Dân giang trong đó, có đủ loại quái thú, ở đây còn có Thần Hồn thạch mà có thể biến thần hồn của con người trở nên mạnh mẽ.
Trước đó đã từng nói, luyện khí kỳ luyện khí, luyện thể kỳ luyện thể, còn Trường Sinh kỳm chủ yếu là luyện thần hồn.
Ở Dân giang có nhiều chỗ tốt như vậy, đương nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Vốn lúc đầu, thỉnh thoảng cũng có người vào Dân giang kiếm lợi, nhưng về sau phái Thủy tổ sáng tạo ra Thanh Thành đã dùng sức mạnh, luện mất Thần Hồn giang, khiến cho toàn bộ Thần Hồn giang đều bị những pháp lực vô biên này bao phủ lấy, dừng như đã trở thành một dị giới. Người của nơi khác đến có thể nhìn thấy Dân giang nhưng không thể đi vào trong đó, và những yêu thú ở Dân giang cũng không thể ra ngoài được.
Chỗ duy nhất có thể tiến vào Dân giang, chính là núi Thanh Thành.
Núi Thanh Thành dựa vào điều này, không biết có được bao nhiêu lợi ích.
Mà những tiên môn khác phía sau tự nhiên cũng không vừa mắt, đều muốn được chia một vài chỗ ngon.