Chương 3: Vẫn còn là trẻ con
Thái hậu vươn tay kéo cô đến trước mặt mình, ngửi thấy mùi bùn đất thơm tho trên người Hương Diệp, so với mùi sữa trên người các công chúa non nớt kia càng làm cho bà cảm thấy tâm hồn trong sạch, cười nói: “Hương Diệp Nhị đây là mới từ vườn hoa tới đây sao? Tuổi còn nhỏ, cũng không ngại hoa cỏ kia buồn chán?”
“Hồi Thái hậu nương nương, hoa cỏ không buồn chán, làm vườn cũng giống như tu thân dưỡng tính…” Hương Diệp dừng một chút, lại dùng bộ mặt ngây thơ chất phác, cười ngọt ngào tặng thêm một câu: “So với đám thú nhỏ kia còn thú vị hơn rất nhiều.”
“Vậy sao?” Vũ Thái hậu nghe Hương Diệp nói như thật, cười đến càng thêm hòa ái: “Hương Diệp Nhi thích là tốt rồi, khó thấy ngươi còn nhỏ tuổi, mà đã có tính cách như vây~”
Trong lòng Hương Diệp cười đến quắt queo, người không nên bị vẻ ngoài của tôi lừa gạt. (mọi người cũng đừng để bề ngoài của Hương Diệp lừa gạt!)
Vũ Thái hậu nhìn Hương Diệp, lại quay đầu nhìn về hai người vẫn đứng yên như cũ, ánh mắt dừng lại trên người Ngọc Tiêu Cẩm, ý cười trên mặt giảm xuống. “Tiêu Nhi, ai gia nghe nói, con đá bị thương Lam Nhi?”
Tiêu Cẩm nghe vậy, cúi gằm mặt yên lặng không lên tiếng, Vũ Thái hậu lại hỏi: “Con có biết con làm bị thương đến chỗ nào của hoàng huynh không?”
Tiêu Cẩm càng cúi đầu thấp hơn, Vũ Thái hậu tựa hồ như thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói: “Thủ đoạn như vậy rốt cuộc là học từ ai? ” Thân mình Tiêu Cẩm chợt run lên, Hương Diệp lại giành trước hắn từ từ quỳ xuống, kéo lấy tay áo Vũ Thái hậu, tiếng nói vo ve như muỗi, “Thái hậu nương nương, Hương Diệp thật vất vả mới nghĩ ra phương pháp để cho Tiêu Cẩm ca ca không bị bắt nạt đó.”
Vũ Thái hậu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhìn Hương Diệp tràn ngập không thể tin được: “Hương Diệp Nhi, con nói là, thủ đoạn này là do con dạy?”
Hương Diệp nâng lên đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy~~”
Vũ Thái hậu hiển nhiên không nghĩ đây là chủ ý của Hương Diệp, trên tay khẽ run, miễn cưỡng nói: “Hương Diệp Nhi đừng nói bừa, con làm sao biết được những thứ bàng môn tà đạo như vậy, nhất định là có kẻ nào đó, sau lưng ai gia dạy hư hoàng tử.” Vũ Thái hậu nói vậy, mắt lạnh quét qua mọi người đang quỳ, khí thế không giận mà uy, làm cho cung nhân phía dưới toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Thái hậu nương nương, có phải Hương Diệp đã làm sai chuyện gì hay không? ” Hương Diệp đột nhiên kéo kéo Vũ Thái hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống muốn khóc, thoạt nhìn hết sức khiến người ta thương xót.
Tiêu Cẩm thấy thế vội vàng đứng dậy, “Hoàng tổ mẫu, là Tiêu Nhi phạm lỗi, Hương Diệp Nhi căn bản không hề dạy Tiêu Nhi cái gì….”
“Tiêu Cẩm ca ca, là Hương Diệp không thích Minh Lam ca ca, Tiêu Cẩm ca ca mới không có lỗi.” Hương Diệp bướng bỉnh quay đầu, ở góc độ Vũ Thái hậu không nhìn thấy được, chợt trừng hắn, ý tứ là, huynh cút qua một bên, đừng có phá rối!
Có câu nói rất hay, không sợ kẻ thù giống như cọp, chỉ sợ đồng minh giống như heo. Hiển nhiên, Tiêu Cẩm rất có tiềm chất làm heo.
Mà Vũ thái hậu cũng không phải lang sói, quả nhiên, bà yêu mến hỏi cô, “Hương Diệp Nhi tại sao không thích Lam Nhi?”
“Minh Lam ca ca hư, bắt nạt Tiêu Cẩm ca ca. “Hương Diệp làm bộ như khóc thút thít, chạy xuống, đột nhiên vươn tay kéo ra tay áo của Tiêu Cẩm, lộ ra vết bầm lúc trước, nói đúng ra, thì phải là vết bầm đã tiêu bớt mới vừa rồi lại bị Hương Diệp siết cho hiện ra bầm tím, trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn, một vết bầm xanh tím ứ lại, trông mà đau lòng.
“Hương Diệp sợ Tiêu Cẩm ca ca sẽ chết mất. “Hương Diệp vừa nói vừa kéo tay áo Tiêu Cẩm làm bộ lau nước mắt, cố ý nói một cách nghiêm trọng, bàn tay nhỏ bé lại ác ý chọc chọc vào vết thương của Tiêu Cẩm, Tiêu Cẩm nhất thời đau đến rêи ɾỉ, Vũ Thái hậu thấy vậy, trên mặt chuyển thành lo lắng, “Tiêu Nhi, mau tới đây để ai gia coi một chút, làm sao lại bị thương thành như vậy?”
Ngọc Sanh Hàn vẫn ở bên cạnh nhìn,cuối cùng mới hiểu tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo kia từ đâu mà tới, rõ ràng là vết bầm đã mờ, lại bị nàng làm cho xanh một khối tím một mảng hiện ra, khó trách từ nãy đến giờ mặt Tiêu Cẩm vẫn đau khổ như khổ qua, nghĩ đến đây, Ngọc Sanh Hàn không nhịn được buồn cười~
Vũ Thái hậu kéo lấy cánh tay Tiêu Cẩm nhìn thật kỹ, vết tím bầm trên cánh tay trắng nón kia, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta đau lòng không dứt, Hương Diệp thấy dáng vẻ đau lòng này của Vũ Thái hậu, đã biết mình không có đánh cuộc nhầm.
“Hoàng tổ mẫu, Lam đệ tỷ võ từ trước đến giờ không biết đúng mực, chuyện hôm nay, coi như là cho hắn một bài học lâu dài, huống chi Tiêu đệ bị thương “nặng” như vậy, hoàng tổ mẫu cũng không nên trách phạt quá mức ~: Ngọc Sanh Hàn đúng lúc mở miệng, hiển nhiên là cố ý thiên vị Hương Diệp Nhi cùng Tiêu Cẩm, ánh mắt liếc qua Hương Diệp Nhi, trong lòng Hương Diệp cũng biết Ngọc Sanh Hàn là cố ý phối hợp, ánh mắt nhu hòa một chút, khẽ gật đầu như cám ơn.
Ngọc Sanh Hàn chỉ cảm thấy nàng rất là thú vị, trước kia chưa từng thấy nàng, cũng không ngờ trong cung lại có một cô nhóc thú vị như vậy ~
Vũ Thái hậu nhìn qua Ngọc Sanh Hàn một chút, mười bốn tuổi, kiểu gì cũng so với hai đứa trẻ trước mặt này trầm tĩnh bình ổn hơn, thở dài, “Sanh Nhi nói cũng đũng, Lam Nhi cũng cần một bài học lâu dài, thái y cũng nói Lam Nhi không có đáng ngại, ai gia cũng không muốn truy cứu nhiều làm gì.”
Phân phó cho cung nhân lui ra, lại kéo lấy Hương Diệp nói mấy câu, đột nhiên chuyên sang Tiểu Ngọc Sanh Hàn, hỏi: “Sanh Nhi sao không nói chuyện vậy?”
Ngọc Sanh Hàn cũng có sự mẫu mực của Đại hoàng tử, lại cố ý cười nói, “Sanh Nhi đang nghĩ, Hoàng tổ mẫu thương yêu Hương Diệp muội muội như vậy, con cùng Tam đệ ngược lại thành làm nền mất rồi.”
Vũ Thái hậu nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười to thành tiếng: “Sanh nhi đây là đang ăn dấm chua với Hương Diệp Nhi sao? Ai gia thực đúng là coi Hương Diệp Nhi như người trong nhà, sau này Hương Diệp Nhi lớn lên rồi, ai gia chọn một người trong đám hoàng tử các con thành hôn với cô bé, được không?”
Lời này vừa nói ra, cả ba người cùng đồng loạt nhìn qua Hương Diệp, Hương Diệp thì vẫn còn sửng sốt, khóe mắt giật giật, đang yên đang lành, sao lại lôi cô ra làm gì? Cô cũng đâu định gả cho mấy đứa nhóc tóc còn lơ thơ này….
Cô không có chứng luyến đệ nha, cứ cho là thân thể nhỏ bé, nhưng tư tưởng của cô cực kỳ khổng lồ…
“Hương Diệp Nhi thấy thế nào? Có muốn làm cháu dâu của ai gia không?” Vũ Thái hậu thấy Hương Diệp kinh ngạc không nói, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, Hương Diệp thất thần xong, ngay sau đó liền lập tức bình tĩnh nói, “Vẫn còn là trẻ con, những chuyện này để sau này hãy nói.”
Vũ Thái hậu nghe vậy, hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười vui vẻ ra tiếng, đối với dáng vẻ đứng đắn này của Hương Diệp thích thú vô cùng, “Được được được, té ra là ai gia quan tâm sớm quá ~ ha ha~ “
Hương Diệp cũng không ngờ rằng, chỉ bởi vì câu nói kia của Vũ Thái hậu, khiến cho hai hoàng tử trong lòng đều có hy vọng, vẫn còn là tuổi mười bốn ngây thơ, bởi vì những lời này, bắt đầu có mục tiêu kiên định giống như:
Sau này lớn lên, cưới nàng làm vợ.