Một người phụ nữ mình mẩy nhem nhuốc, dơ dấy bẩn thỉu bế trên tay một đứa bé được quấn khăn kĩ lưỡng. Nó nằm trên ngủ yên trên tay mẹ mình.
Mẹ Việt Bân đôi mắt vô cảm, nhưng tay vẫn vuốt ve nâng niu đứa con của mình. Cô chầm chậm từng bước bước ra khỏi thành. Thật may cách đó không xa, có một ngôi nhà nhỏ xập xệ bằng rơm rạ, bên ngoài có hàng rào chắn được làm từ mấy nhánh cây con khô. Kế bên là mảnh vườn trồng đủ loại rau củ quả. Mẹ Việt Bân cũng đã thấm mệt sau khi ra khỏi thành, cô định vào trong đây xin tá túc lại một hôm rồi mới đi tiếp.
Vừa mới đứng ở hàng rào chưa kịp gọi ai thì từ trong nhà một bà lão chừng hơn năm mươi tuổi bước ra. Bà nhìn thấy hai mẹ con họ liền cười tươi đi đến, chủ động chào hỏi trước.
- Cô nương cần gì sao? Muốn hỏi đường hả?
- À dạ… Không phải ạ. Con chỉ muốn xin bà cho con chút cơm trắng… Con…
Bà lão vẫn còn khá khỏe mạnh, liếc nhìn sang đứa bé và bộ dạng không được chỉn chu của người phụ nữ trước mắt mình liền biết họ đang gặp khó khăn. Bà không ngần ngại mà mời họ vào trong nhà.
- Được, vào đi. Ta cũng đang nấu cơm, chắc sắp chín rồi ấy. Vào ngồi lát rồi ăn cơm cùng bà luôn.
- Thật ạ? Vâng. Đa tạ bà ạ! - Cô vui mừng hớn hở bước vào trong cùng bà lão.
Ba người, một già, hai trẻ đi vào trong căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn. Bên trong có một cái bàn và hai cái ghế bằng tre. Ngay bên cạnh là một chiếc giường tre được phủ lên bởi hai lớp, một là lớp rơm rạ, hai là lớp vải sần thô sơ. Một cái chăn hơi mỏng được xếp gọn gàng đặt ở trên đầu, cùng với cái gối vải đã rách te tua lòi ra cả mớ rơm bên trong.
Mẹ Việt Bân nhìn liếc quanh ngôi nhà một vòng, đa số vật dụng đều được làm từ tre nứa và rơm rạ. Ngoại trừ một số cái buộc phải là vải hay sắt như quần áo và nồi niêu. Phía sau là một nhà bếp đơn giản, đủ để cho một người nấu nướng. Đằng sau nhà bếp chính là một cánh rừng hoang vắng, không biết nếu đi sâu vào trong có thể tìm thấy được nguồn nước hay không.
Mẹ Việt Bân giờ mới ngồi xuống ghế, bà lão lúc ấy cũng liền từ trong căn bếp bưng ra một nồi cơm bằng đất đặt lên bàn. Bà định rời đi để xuống bếp bưng đồ ăn lên thì mẹ Việt Bân liền nhanh miệng nói trước:
- Bà ơi!
- Sao ấy?
- Con thấy bên ngoài có một lu nước đã cạn rồi. Không biết bình thường bà lấy nước ở đâu thế ạ? Ở gần đây hình như không có cái giếng nào cả.
- À, trong rừng có một con suối khá trong ấy, nếu không có mưa thì bà sẽ vào đó xách nước.
- Bà còn bưng gì nữa không ạ? Để cháu vào trong phụ bà. - Giải đáp được thắc mắc của mình rồi nên cô chuyển sang chuyện khác.
- Ây, cứ ở đây giữ em bé đi. Thằng nhóc này đáng yêu thật.
Nói rồi bà đi vào trong bưng đồ ra tiếp. Còn mẹ Việt Bân, cô có vẻ không được vui cho lắm. Cô một tay ôm con, một tay chạm nhẹ vào ngực của mình. Lúc mới sinh thì còn có chút sữa cho con nó bú. Nhưng giờ,… chẳng còn gì cả. Mà thằng bé lúc thức chỉ im lặng ngoan ngoãn bú mẹ, thời gian còn lại đều ngủ say sưa. Không biết là nó có bị bệnh gì không nữa.
Bà lão bưng thêm chén đũa và hai cái dĩa rau xanh, đậu hủ ra bàn, rồi cũng ngồi xuống cùng hai mẹ con họ.
- Nào mau ăn đi. Con đói lắm rồi phải không?
Nhìn đồ ăn trước mắt mình. Mẹ Việt Bân dù đói khát nhưng vẫn giữ lễ nghĩa mời bà cụ ăn trước rồi mới dám cầm đũa lên. Không biết vì sao khi cầm đũa tay cô lại run lên cầm cập. Chẳng lẽ là đói đến run người? Thấy cô phải gắp thức ăn trông rất khó khăn nên bà liền gắp thật nhiều thật nhiều rau và đậu hủ vào chén cho cô.
- Ăn đi. Đậu hủ ta mới vào thành mua của lão già kia ấy. Vì là khách quen nên bán rẻ.
- Vâng ạ.
- Mà có chuyện gì, sao con lại một mình ôm con vậy? Nhà con ở đâu?
Nghe đến đây cô không kìm được nước mắt mà rơi lệ. Cố nuốt xuống hết rồi mới khàn khàn lên tiếng:
- Con bị đuổi ra đây ạ. Giờ con không có nhà để về. Cũng không có tiền để nuôi con…
Mẹ Việt Bân kể lại sự tình của mình cho bà lão nghe. Thân lão neo đơn mấy chục năm nay, không có con cái, nay lại gặp được một đứa con gái trên tay bế thêm em bé mà đến đây xin sự giúp đỡ. Hiển nhiên bà lão cảm thấy thương xót và đồng cảm rồi. Nghe xong câu chuyện của cô, bà liền quyết định:
- Con cứ ở đây đi. Được chứ?
- Thật sao ạ? Đa tạ. Thành thật đa tạ bà! - Mẹ Việt Bân đứng lên cúi đầu trước bà lão. Cô muốn quỳ xuống cảm tạ, nhưng vì đang bế con trên tay nên không tiện.
Từ đằng xa, thánh đế dùng thiên nhãn nhìn được mọi chuyện đang tiến triển theo hướng tốt lên thì hài lòng định về nhà. Nhưng mà cái tên yêu quái Ý Hiên này cứ thích mãi ở đây, không chịu về cùng người.
- Này, Ý Hiên.
- Cho ta ở lại thêm chút nữa đi. Việt Bân vậy là có nhà mới rồi phải không? Thế sau này lớn lên đệ ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. - Hắn cũng nhìn được cảnh hai mẹ con Việt Bân được người ta giúp đỡ nên thấy vui mừng thay.
- Đang mơ sao? Yên bình chỉ được hôm nay thôi.
Lời của người vừa nói ra đã khiến hắn phải kinh ngạc. Gã lần nữa nhìn thật kĩ cảnh tượng gia đình ba người đầm ấm này, rồi lại nhìn thần nữ.
- Bà đang đùa ta đấy à?
- Ta không đùa. Tối nay, sẽ có một toán cướp đến oanh tạc cái thành này. Dù ở ngoài thành như bà lão cũng chịu chung số phận. Mẹ của Việt Bân sẽ bị bọn chúng làm nhục sống dở chết dở. Nhưng bà ấy vẫn phải cố sống tiếp vì đứa trẻ. Sau đó hai mẹ con lại phải lưu lạc cùng đám người sống sót qua nạn này.
- Gì chứ!?
Dù hắn nghe rất rõ từng câu từng chữ một, nhưng não vẫn chưa kịp ngẫm hết. Định hỏi thần nữ thêm lần nữa thì người đã đi mất hút rồi. Lần này, hắn chủ động chạy về theo để hỏi chuyện.
Yêu quái hay thần tiên chỉ cần xoay người một cái là đã đến được nơi mà mình cần đến rồi. Nhưng theo từng cấp độ, tốc độ sẽ có khác. Vì vậy nên gã không đuổi kịp thánh đế. Hắn chỉ có thể chạy lăn tăn trong rừng đại ngàn rồi hét lớn:
- Thánh đế! Bà phải nói rõ cho ta hiểu chứ? Qua tối nay họ sẽ gặp chuyện sao?
Hắn la khàn hết cả giọng vẫn không nghe được tiếng thần nữ đáp lại mình. Ý Hiên cảm thấy tuyệt vọng thay cho y. Sao số mẹ con y khổ quá vậy. Còn thần nữ lại thích chơi cái trò đuổi bắt thế này nữa.
Thánh đế đang ở ngay kế bên hắn, chỉ là người đang dùng phép tàng hình nên gã mới không phát hiện ra thôi. Mà đó là kiếp thứ mười hai của mẹ Việt Bân rồi, nên số phận của cô ấy sẽ không tốt đến vậy được. Kiếp thứ sáu cổ có phạm sai lầm nhỏ trong chuyện tình cảm nên mới phải xem xét thêm hai kiếp nữa. Còn Việt Bân, y kiếp này không được ông tơ bà nguyệt se duyên cho. Cũng phải, y nghèo khó thế này thì cô nương nào thèm lấy.