Thấy hoa sen trắng cứ im lặng như vậy cũng được một lúc rồi nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho hắn. Gã khó chịu hỏi lại:
- Sao ngươi không trả lời ta?
- Huynh đừng gấp. Ta chỉ đang suy nghĩ thôi. Thiên đế là một người quyền lực, quản lí chuyện trên trời dưới đất. Dưới mặt đất còn có cả hắc đế. Nhưng nghe nói hắc đế đã thoái vị đổi lại thành người của thiên đế rồi. Giờ chỉ gọi người đó là hắc vương thôi.
- Đế với vương khác nhau chỗ nào à? - Giọng ngây ngô hỏi.
- Tất nhiên rồi. Chữ “đế” lớn hơn chữ “vương”.
- Phiền thật đấy! Mà sao hắc đế lại thoái vị vậy?
- Tôi cũng không biết nữa. Lúc đó tôi còn chưa sinh ra. Có thể do đã già sức yếu rồi cũng nên.
Hắn giờ mới thôi không hỏi nữa. Mà gã nãy giờ cứ đứng dưới hồ nước không chịu lên bờ, khiến hoa sen trắng thấy có hơi phiền rồi. Tên này, toát lên một ma lực gì đó khá mạnh mẽ. Có thể do hoa sen trắng vẫn còn quá yếu nên mới thấy thế. Vả lại hắn chui ra từ cục đá, rất có thể do trời đất sinh ra nên được ban cho sức mạnh như vậy sẵn.
Đang suy nghĩ chút thì bỗng nhiên gã bế đoá hoa sen trắng lên rồi bước đi thật nhanh chóng ra khỏi hồ nước.
- Aaa! Huynh điên rồi à! Trời ơi tôi chết mất! - Hoa sen hoảng hốt hét lên.
- Gì chứ? Ngươi là yêu quái mà sao dễ chết được vậy?
- Nhưng tôi cần nước để sống mà! Thả tôi xuống! Tự nhiên bế người ta đi đâu vậy?
- Đi chơi. Ta thấy mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm. Thấy ngươi cũng thông minh, nên bế theo có gì hỏi ngươi.
Hoa sen trắng chỉ có thể khóc thét. Đoá hoa không ngừng van xin nài nỉ hắn và cầu cứu thần nữ nhưng tất cả đều vô ích. Hắn bắt đầu bay lên không trung, lượn qua lượn lại ở trên trời rồi hú hét ở trên đó như một thằng điên. Hoa sen hoảng đến mức ngất đi lúc nào không hay. Thật ra thần tiên nữ ở dưới có thể nhìn thấy rõ từng cử chỉ hành động của hắn và y. Nhưng người cứ để vậy cho họ tự tung tự tác.
- Chà, mới chui ra khỏi đó mà đã phấn khích đến vậy rồi sao?
Người nằm dài trên cành cây to, nhìn lên trời cao quan sát hai con yêu quái đó đang vui chơi thế nào. Phải hơn một canh giờ sau, hắn mới chịu đáp xuống mặt đất. Khi kịp định hình lại thì đoá hoa sen đã héo úa từ bao giờ rồi.
- Gì thế này! Sao nhanh héo vậy? Ta thấy ngắt đại hoa dại ven đường còn để được hơn nửa ngày.
Dù mồm miệng thì nói vậy nhưng gã nhanh chóng trả lại hoa sen về hồ nước. Gã lo lắng đến mức dùng tay múc nước rồi tưới lên cho hoa sen mong hoa nhanh chóng tươi tắn lại. Nhưng không hiểu sao hoa nhanh héo nhưng lại chậm hồi phục. Nãy giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Hắn lo lắng sợ không còn ai nói chuyện với mình bèn lấy linh đan ra truyền cho bông hoa sen ít tinh khí. Một lúc sau, hoa sen mới tỉnh lại, giọng yếu ớt vang lên:
- Ôi, tôi… còn sống sao? May quá…
Giờ hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp làm quen bạn mới mà bạn mới đã suýt toi mạng thế này thì chẳng hay chút nào.
- Huynh phải biết. Tôi là hoa sen của vị thần ban nãy, chỉ cần rời nước hồ này một chút cũng sẽ nhanh chóng héo úa và chết đi. Nơi này giống như l*иg giam tôi vậy.
- Gì chứ? Cái bà đó ác vậy?
- Không phải. Người muốn tôi nhanh chóng tu luyện thành người nên mới vậy.
Hắn thở dài rồi ngồi xuống bên bờ hồ, vẻ mặt có chút buồn bã mà cất giọng:
- Chuyện ban nãy, cho ta xin lỗi…
- À.
- Ta chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi. Tưởng dẫn ngươi đi chơi vài vòng thì sẽ không sao chứ.
Hoa sen im lặng, lắng nghe hắn nói. Dù chẳng có khuôn mặt, mắt mũi miệng để bộc lộ cảm xúc cho hắn hay. Nhưng chắc chắn hoa sen đang cười hiền với hắn. Gã nghĩ vậy đấy. Chứ thật ra hoa sen trắng đang rủa thầm gã trong lòng mình.
- Hoa sen trắng này. Mà cứ gọi ngươi là hoa sen trắng thì cứ dài dòng sao ấy.
- Thế chúng ta nên xưng hô thế nào đây?
- Ngươi muốn sao?
Hoa sen lại phải suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng được. Dù hoa sen vốn chỉ là một loài thực vật vô tri, không có não để mà suy nghĩ, nhưng chắc do là hoa sen của thần tiên nữ nên mới có khả năng suy nghĩ như vậy.
- Huynh to lớn như thế, nên tôi gọi huynh là đại ca. Còn tôi thì nhỏ bé nên cứ gọi tôi là tiểu đệ đi.
- Ờ được. Tiểu đệ màu trắng, đệ có biết làm sao để ra khỏi chỗ này không?
- Đại ca hỏi hay thật.
- Sao?
- Đệ từ nào giờ có ra khỏi đây được đâu mà biết?
Hắn nghe thế thì nín thinh chẳng biết nói gì nữa. Tại vì bà tiên gì đó ban nãy bảo gã phải ngoan ngoãn yên phận ở đây, nên gã mới nghĩ cách chống đối lại.
Hắn buồn bã một lúc rồi liếc nhìn xung quanh, thấy cái cây kia khá to nên liền bay lên đó nằm nghỉ chút. Lên đó xong, còn nói vọng lại với hoa sen trắng:
- Tiểu đệ! Trên này thoải mái lắm đấy!
- Vâng. Thoải mái thì huynh cứ ở trên đó đi ạ.
Hoa sen nhìn dáng vẻ khờ khạo của hắn, nhưng bù lại được tự do bay nhảy như vậy thì trong lòng cũng có chút ghen tị. Chẳng biết là bao giờ hoa sen mới tu luyện thành hình người được. Chắc sau khi tu luyện được đến đó, vị thần nữ kia sẽ đưa y đi lịch kiếp thành người phàm.