Từ khi sinh ra, ta đã bị người ta mắng là “trời sinh hạ tiện”.
Đại Khải lưu hành chế độ từ mẫu — chỉ cần mẹ đẻ là tiện nô, cho dù phụ thân là quan to phú quý thì đứa con sinh ra cũng khó mà thoát khỏi tiện tịch.
Mẹ đẻ của ta là Ngụy thị, vốn là tiểu thư nhà quan, nhưng nhà ngoại bị gian thần vu oan h.ã.m h.ạ.i, cả gia tộc đều bị biếm làm tiện tịch, đưa vào thôn trang của các nhà quan khác làm nô làm tì.
Phụ thân ta là Vân Đình. Có một hôm hắn ra khỏi thành đi chơi, bởi vì mưa to mà bỏ lỡ canh giờ hồi phủ, tá túc tạm trong thôn trang gần đó một đêm, bởi vậy mới gặp mẹ đẻ của ta. Cũng nhờ một đêm phong lưu đó mới có ta trên đời.
Sự tồn tại của ta và mẫu thân bị toàn bộ Vân phủ xem là sự sỉ nhục lớn lao. Phụ thân chẳng thèm đoái hoài quan tâm đến chúng ta, mẹ cả Đậu thị càng không cần phải nói, kiêu ngạo ương ngạnh, thường lấy chuyện sỉ nhục ta và mẫu thân làm thú vui.
Có một ngày ta bị đích tỷ dùng roi quất đánh, quá uất ức, ta nhào vào lòng ngực mẫu thân oà khóc: “Nương! Vì sao bọn họ đều nói ta trời sinh tiện mệnh?!”
Bàn tay ấm áp của mẫu thân vỗ về lưng ta. Bà thay ta chỉnh lại đầu tóc tán loạn, khuôn mặt gầy gò tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn sạch sẽ sáng ngời.
“Uyển Nhi, con phải nhớ kỹ, không có người nào là trời sinh tiện mệnh, chỉ có người đắm mình truỵ lạc! Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ cần con tin tưởng vào bản thân, con cũng có thể trở thành hoa sen giữa bùn!”
Giọng nói của bà ôn nhu mà kiên định, ta nép mình vào lòng ngực của bà, tựa như đây là bến cảng an toàn có thể che chở cho ta khỏi hết thảy mưa gió.
Hoa sen cao quý tuyệt trần, thế nhưng lại sinh trưởng giữa bùn lầy.
Ta nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh hoa sen bất khuất hiên ngang giữa đám bùn lầy.
Có lẽ, ta cũng có thể.
Mùa xuân năm ta 10 tuổi, mẫu thân bệnh nặng. Vì không muốn ta lo lắng, bà vẫn luôn giấu diếm bệnh tình. Chờ đến mùa thu khí hậu thay đổi đột ngột, lúc này bà mới hoàn toàn không chịu được nữa, triền miên trên giường bệnh, khó có thể đứng dậy.
Tuy là như vậy nhưng Đậu thị vẫn không cho người đến thăm khám cho mẫu thân, còn trách bà không hiểu quy củ.
Nhìn thấy khuôn mặt xanh xao vàng vọt của mẫu thân, ta không thể kìm lòng được, bèn chạy đến nơi ở của Đậu thị là Ngưng Yên Đài quỳ xuống cầu xin.
Đầu mùa thu ở Khải Đô gió lạnh rét buốt, quần áo của ta mỏng manh, quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
Quỳ được ước chừng nửa canh giờ, Đậu thị mới cho phép ta tiến vào phòng. Đậu thị nghiêng người dựa trên bàn gỗ để nô tì sơn móng tay cho bà ta.
“Chủ mẫu, Ngụy thị bệnh nặng, cầu xin chủ mẫu phái người chẩn trị cho bà!”
Ta không thể gọi mẫu thân là “di nương”, bởi vì Đậu thị nói mẫu thân không phải thϊếp cũng không phải thông phòng, chỉ có thể gọi bà là Ngụy thị.
“Uyển tỷ nhi, chủ mẫu còn chưa dùng trà đó!”
Tề ma ma đổ một tách trà nhỏ đưa cho ta, sau đó lại cố ý lấy đi đĩa trà, ta chỉ có thể dùng hai tay ôm bình trà nóng đến phỏng tay, cung kính hầu hạ Đậu thị dùng trà.
Đậu thị vờ như không thấy.
Ta cắn chặt khớp hàm, tay đứt ruột xót. Nhiệt độ của bình trà làm phỏng tay ta, khó chịu vô cùng nhưng lại không được giải thoát.
“Ngươi muốn ta sai người đi chữa bệnh cho Ngụy thị?!”
Ta đã đau đến c.h.ế.t lặng. Đậu thị duỗi tay lấy tách trà, ta vội vàng gật đầu, bà ta lại cố ý hất tách trà, nước trà nóng xối ướt người ta.
“Con t.i.ệ.n nhân này! Ngươi cố tình muốn ta bị phỏng c.h.ế.t hay sao?!”
Đậu thị vừa dứt lời, Tề ma ma đã giơ tay cho ta một cái tát, quát: “Một thứ tiện tì mà thôi, thế nhưng còn dám bất kính với chủ mẫu?”
Ta dùng bàn tay đã bị bỏng đến c.h.ế.t lặng che lại khuôn mặt nóng rát, không có thời gian bận tâm đau đớn trên người, chỉ có thể liên tục quỳ lạy, vừa cầu xin Đậu thị tha thứ, vừa cầu xin bà ta phái người đi chữa bệnh cho mẫu thân ta.
“Ngụy thị chẳng qua chỉ là một người tiện nô, trong khắp Khải Đô này ai mà dám lại gần nà ta cơ chứ? Sớm muốn gì cũng c.h.ế.t, nếu đã vậy, ta ban ân cho ngươi không cần sớm thưa tối hầu, ở bên cạnh bầu bạn với bà ta những ngày tháng cuối cùng đi!”
“Chủ mẫu!”
Ta muốn đi kéo làn váy của bà ta để cầu xin nhưng không thể, bởi vì Đậu thị vừa dứt lời, Tề ma ma đã kéo ta ra khỏi Ngưng Yên Đài.
“Uyển tỷ nhi đừng có khóc, đừng làm nước mắt của thứ t.i.ệ.n nhân nhà ngươi ô uế nơi ở của chủ mẫu!”
Tề ma ma mỉa mai lắc đầu, sự khinh miệt trong mắt không thể che giấu, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại, cũng cắt đứt đường sinh cơ duy nhất của mẫu thân ta.