Xe dừng lại dưới một nhà hàng, Tử Đồng theo chân Đường Ngạn đi vào.
" Xin chào Đường tiên sinh, chỗ ngồi ngài đặt trước ở lối này" vừa nói, người quản lí vừa chỉ vào phía bên trong, bọn họ đi lên lầu 50.
Hai người đi theo người quản lí đi đến chỗ ngồi, chỗ ngồi này có thể nhìn ra toàn thành phố, khung cảnh này về đem chắc sẽ còn đẹp hơn nữa.
" Em muốn ăn gì", Từ lúc trên xe, khi nghe cô hỏi câu đó, anh không nói bất cứ gì khác cho đến giờ.
" Anh cứ chọn món" cô ăn gì cũng được.
Đường Ngạn coi menu rồi chỉ chỉ vào các có món, có vẻ nhiều.
Tử Đồng cũng không quan tâm, cô quay ánh nhìn về phía dưới thành phố đang nhộn nhịp ở bên dưới.
" Thích không?"
Bất chợt nghe anh hỏi, Tử Đồng quay lại " Thích"
" Trông em có vẻ không vui"
" Không có, chỉ là tôi đang nghĩ.."
Tử Đồng dừng lại nhìn vào ánh mắt người đàn ông đang ngồi đối diện cô
" Nghĩ gì?"
" Nghĩ rằng sao hôm nay anh lại lời tộ đi ăn thế này"
Đường Ngạn nghe vậy liền cười " Em là đang trách tôi không dành nhiều thời gian cho em sao?"
" Có sao? Chỉ là tôi thấy bình thường anh luôn bận rộn với công việc, không được rảnh như thế này"
" Có sao? Vậy em có muốn biết.. Biết rằng công việc bận rộn đó là như thế nào không?" Đường Ngạn nhìn cô có vẻ đang thích thú
"Nếu được, tôi rất muốn tìm hiểu " công việc bận rộn" mà anh nói, không chỉ vậy, tôi còn muốn biết, với tính cách của anh thì nghề nghiệp anh làm là gì mới thích hợp"
" Công việc tôi làm không quan trọng, quan trọng là tôi có thể nuôi em CẢ ĐỜI!" Đường Ngạn cười cười
Đúng lúc này thì món ăn được bày lên. Hương thơm của từng mó khiến cho Tử Đồng cảm thấy đói bụng.
Đường Ngạn gọi cho cô một ly nước cam, còn anh thì là một loại rượu nào đó, màu của nó khiến Tử Đồng mê mẫn, nó khiến cô nghĩ rằng không biết khi cô thử hương vị của rượu thì sẽ như thế nào.
Khi anh nhấc ly rượu lên, cô không kìm lòng được " Tôi cũng muốn thử"
Không quá khó nhận ra thứ cô nói là gì, Đường Ngạn uống một ngụm rồi nhìn cô " Một người đến cả bia như em cũng chưa từng uống, nếu như vì rượu mà say, em nghĩ xem? Em sẽ làm ra những loại chuyện gì ?"
Sao anh ta lại biết cô chưa bao giờ uống bia? Nhưng mà nghĩ đến lời anh nói cũng có chút đúng. Cô nghe nói, con người khi say vì có sự kí©h thí©ɧ từ cồn nên có thể sẽ làm ra những việc ngu ngốc. Từ bỏ ý định, cô cầm ly nước cam uống để có thể không suy nghĩ đến hương vị của rượu. Nhìn cô như con mèo ngốc, Đường Ngạn nở nụ cười.
Bữa ăn kết thúc đơn giản, tuy gọi nhiều món nhưng cũng không khó để ăn hết, vì đây là các món Âu, nên nó cũng không quá nhiều.
" Đi thôi" Đường Ngạn đi đến bên cô, đỡ cô đứng dậy. Chắc anh bây giờ đang nghĩ cô như con mèo mập đứng không nổi đi không xong đây mà.
Bọn họ có thể đường đường chính chính đi qua quầy thu ngân, không cần trả tiền sao?
Nhận ra được suy nghĩ của cô Đường Ngạn tiếng sát vào tai Tử Đồng nói nhỏ " Lực đã tính tiền rồi nên em không cần lo họ bắt em lại rửa chén đâu"
Tử Đồng đỏ mặt, đúng là nhà giàu cái gì cũng có thể.
....
Lúc về, Thẻ Đồng nhận ra được sự khác biệt. Đây không phải là đường về Đế Vân
" Chúng ta đi đâu sao?"
" Trung tâm thương mại, mua một ít đồ cho em"
Tử Đồng chỉ nghĩ " đi đến đó chắc cũng chỉ mua một hai bộ nên cũng không tốn thời gian lắm"
Nhưng cô đã sai, Đường Ngạn luôn dẫn cô đến shop này rồi đến shop khác. Thử không biết bao nhiêu bộ đồ. Có thể nói, thức ăn chắc cũng đã được tiêu hóa.
Nhưng Tử Đồng cũng phải nể phục con mắt thẩm mĩ của anh, những bộ anh chọn đều rất vừa ý cô.
Sau một lúc thì cuối cùng cô cũng được thoải mái. Cô không nghĩ đi shopping với Đường Ngạn lại mệt như vậy.
" Tôi vào nhà vệ sinh một lát" nói rồi, cô quay đi tìm nhà vệ sinh. Đường Ngạn ở khu chờ chờ cô.
Lúc đi ra, gần đó Tử Đồng nhìn thấy một cửa hàng đồ nam. Trong đó cô nhìn trúng một chiếc áo sơ mi trắng. Nhìn rất khá, cô liền tò mò lại hỏi thử.
" Xin hỏi, chiếc áo này..."
Nhân viên thấy cô liền chào đón nhiệt tình" Cô gái cô rất có mắt nhìn, đây là mẫu áo bên chúng tôi vừa mới ra mắt cách đây không lâu. Có một điều đáng quan tâm là loại áo này chỉ được thiết kế duy nhất hai cái. Nhưng trong quá trình may chiếc áo kia đã bị lỗi, nên bây giờ có thể nói đây là chiếc áo duy nhất và cuối cùng được thiết kế."
" Vì sao lại là cuối cùng?"
" Vì nhà thiết kế chiếc áo này đã về hưu, đây cũng là sản phẩm cuối cùng mà ông ấy làm ra"
Tử Đồng ngắm nhìn chiếc áo, có thể nói tay nghề của người này rất đáng ngưỡng mộ.
" Cô gái, cô định mua tặng bạn trai sao?"
" Không không, tôi chưa có bạn trai"
" Vậy sao? Cô trông đẹp như vậy mà chưa có bạn trai thật tiếc"
Bạn trai. Lúc này Tử Đồng bỗng nghĩ đến Đường Ngạn. Sao anh ta lại xuất hiện trong tâm trí cô nhue thế này chứ. Nhưng nghĩ lại, anh ta cũng đã cho cô rất nhiều thứ, hay là...
" Gói nó lại giúp tôi."
" Cô gái, cô mua nó sao. À đúng rồi, chiếc áo này còn có đặc điểm là có thể khắc tên lên áo đó. Cô có muốn khắc chữ gì không?"
" Không cần đâu, tôi đang gấp"
" Cô yên tâm chỉ cần ba phút"
" Được thôi. Vậy cô khắc giúp tôi chữ " Ngạn""
Cô nhân viên nghĩ một hồi " Vậy.. Tôi có thể hỏi tên của cô không ?"
" Tôi tên Tử Đồng", " Tên cô thật đẹp"
Nói rồi, chiếc áo được mang vào bên trong để khắc tên. Tử Đồng đi đến quầy để tính tiền.
Không quá ba phút sau thì chiếc áo được đóng gói mang ra.
" Đây của cô"
" Cảm ơn "
Nhận chiếc áo rồi Tử Đồng rời đi. Đi đến khu vực chờ, thấy Đường Ngạn đang ngồi đó, có vẻ đang trông bóng hình cô.
" Xin lỗi, anh đợi lâu không?"
" Không lâu"
...
Sau khi về Đế Vân, đồ của cô được tiểu Dao phụ trách sắp xếp.
Chỉ còn cô và Đường Ngạn ở phòng khách. Thời cơ tốt!
" À nè, cái này cho anh" cô đưa túi đồ cho anh rồi liền chạy lên phòng.
Đường Ngạn cầm túi đồ mà nhìn theo bóng lưng cô.