Chương 14: Noel

Tối đó, Nguyễn Như Hoa ở lại ăn cơm rồi dọn dẹp xong mới cùng Tuấn Kiệt về nhà. Ông Nam bà Tuyết vẫn chưa về, Hoa đi cho chó ăn sau đó tắm rửa rồi lên giường nằm, thảnh thơi nghịch điện thoại.

Lúc này, nó mới mở Zalo ra xem. Chẳng mấy khi Như Hoa lên đây xem cả, vì ai cũng đều nhắn tin với trên Messenger hết, chỉ trừ những lúc gửi ảnh thì sẽ được báo trước. Vậy là nó tắt thông báo luôn.

Hôm nay Tú Anh gửi ảnh qua cho Hoa nên nó mới ấn vào xem. Lướt lướt trong phần tin nhắn là những thông báo như thế này đây:

【/Tin nhắn mới/】

【Báo mới.......】

【Chào ngày mới, thời tiết.........】

【Zalo bản mới.....】

【Hôm nay (25/11) là sinh nhật Dưa Hấu.....】

Dưa Hấu là tên số điện thoại của Dương Đăng Khôi mà nó lưu trong danh bạ. Tại sao lại đặt như thế ư? Vì Nguyễn Như Hoa không thích dưa hấu. Hơn thế nữa, trong khi cả nhà ăn được thì nó lại bị dị ứng với chúng.

Không thấy thì thôi, thấy rồi thì Hoa lại tò mò. Không biết nếu hắn lưu số nó thì sẽ để tên là gì nhỉ? Chắc cũng không dễ nghe đâu ha.

.........

Trải qua những ngày đông lạnh thấu xương, một tháng sau đó là ngày Noel. Năm nay Nguyễn Như Hoa được theo anh trai đi chơi đúng như anh hứa hôm sinh nhật nó. Hôm đó Nguyễn Tuấn Kiệt về muộn quên không mua quà cho Hoa nên nó đòi anh trai cho đi chơi Noel cũng, vì mấy năm nay năm nào lão cũng đi chơi đến nửa đêm mới về ấy, chắc vui lắm.

Bảy rưỡi tối, sửa soạn xong, hai anh em đi đến chỗ hẹn. Tới nơi thì thấy ba người hai xe đang đứng đó. Một anh Khôi đi một mình, một anh Khôi chở theo một thằng nhóc tầm lớp sáu lớp bảy. Để xem nào, ai là Khôi anh, ai là Khôi em nhỉ? À kia rồi, cái mặt phởn phởn nhe nhởn vẫy vẫy tay gọi anh Kiệt kia thì nhầm vào đâu được nữa. Dương Đăng Khôi đây chứ còn ai. Minh Khôi bên kia chỉ cười nhẹ gật đầu “Anh” một tiếng. Đúng là khác nhau hoàn toàn mà.

Nguyễn Như Hoa chào hỏi xong đi đưa mắt nhìn sang cậu nhóc kia xem mặt ngang mũi dọc thế nào. Ấn tượng ban đầu chắc chắn không phải là người đánh nhau với em họ nó rồi. Có lẽ là họ hàng đi.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi áo vàng lên âm thanh vui tai, Nguyễn Như Hoa cầm lên xem, là Tú Anh gọi. Nó nghe máy. Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy Hoa hỏi có đi chơi không. Và đoạn nói chuyện nghe từ bên chỗ nó là như thế này, Hoa vừa nói với bạn thân vừa nói với anh trai:

- Có, tớ đang đi chơi với anh Kiệt đây. Cậu đi cùng không.

- [...]

- Có hả?... Anh, Tú Anh muốn đi cùng được không?

Thấy anh trai gật đầu, nó lại tiếp tục:

- Được nhá.

- [...]

- Không có xe á? Anh qua đón nó nhé?

Nguyễn Tuấn Kiệt lại tiếp tục gật đầu, Hoa vẫn kiên trì truyền lời:

- Được rồi, chuẩn bị đi tầm mười phút nữa anh Kiệt qua đón.

Hoa tắt điện thoại thì Tuấn Kiệt bảo hai cậu em:

- Hai thằng lo con bé này nhá. Anh đi một lát. Mà cứ đi trước cũng được, tí có gì anh gọi.

Sau đó không an tâm mà dặn em gái:

- Xuống xe đi. Nói chuyện cẩn thận. Đừng có nghịch vớ vẩn.

Khϊếp, cứ làm như Hoa là trẻ con không bằng.

- Em biết rồi. Đi cẩn thận đấy.

Nguyễn Như Hoa trả lời rồi xuống xe. Đặt chân xuống đất rồi mới thấy bối rối đây. Đi với anh trai thì không sao, nhưng đi với hai anh Khôi thì cứ bị kiểu... ngại ngại ấy.

- Hưng sang xe anh. - Dương Minh Khôi nói với thằng nhóc đang ngồi chễm chệ sau xe bên cạnh. Ra là cậu em tên Hưng. Vừa nãy còn cheua kịp nhìn kĩ, giờ mới thấy thằng này cũng có nhan sắc phết đấy chứ.

- Ơ không, em thích đi với anh Đăng Khôi cơ. - Hưng.

- Em đi với Khôi em nhé. - Anh Minh Khôi nghiêm mặt nhìn Hưng một cái rồi nói với Hoa.

Thằng bé tuy mặt tiu nghỉu nhưng vẫn đổi xe theo lời Khôi anh. Đúng là, cái nhìn thôi mà cũng có uy gớm.

- Vâng em thế nào cũng được ạ. - Hoa nhẹ giọng đáp.

- Em thế nào cũng được. Dễ dãi đến thế là cùng. - Dương Đăng Khôi bắt chước lại câu nói của nó, rồi chêm thêm một câu mà khích đểu.

- Đây đang nói chuyện rất cẩn thận nhé. - Hoa dùng ánh mắt đanh đá nhất của mình để nhìn người trước mặt, giọng nói cũng “hiền” chẳng kém với cái kiểu không xưng em khi nói chuyện với Dương Đăng Khôi.

- Anh cũng nói chuyện cẩn thận lắm đây. Lên xe đi. - Dương Đăng Khôi không nhịn được cười trước ánh mắt và giọng điệu của con nhóc này.

Trẻ con không chịu được.

Nguyễn Như Hoa' không nói nữa mà leo lên xe ngồi ngay ngắn, tay để trên đầu gối, chân để trên chỗ để chân để tránh trường hợp như lần trước.

Trên đường chỉ có nhóc Hưng là nói chuyện lảm nhảm liên mồm về game nọ game kia với Dương Minh Khôi. Chẳng biết anh hiểu gì không mà cứ gật gật lắc lắc cũng chẳng thấy trả lời câu nào. Nói mãi thì thằng bé cũng chán nên quay đi nhìn ngắm đường xung quanh. Đến lúc nhìn đến chỗ Hoa và Khôi em thì thắc mắc:

- Ui anh Đăng Khôi với chị kia là người yêu à? Còn mặc đồ đôi nữa.

Hoa nghe thế thì giật mình nhìn hắn, đúng là hơi giống thật. Mũ bảo hiểm thì cùng màu, kiểu dáng cũng gần giống nhau, áo khoác cũng dựa dựa như nhau, lại cả giày cùng loại nữa. Đèn đường cũng sáng đấy nhưng chẳng rõ được như ban ngày nên chắc thằng bé nhầm, nhưng lại không phải giống nhau đến nỗi nhầm như thế chứ. Lại nói, nhóc Hưng này mới được bao nhiêu cái tuổi đầu mà đòi hóng hớt cái vấn đề yêu đương chứ?

Đang định quay đang bảo không phải thì xe bỗng phanh gấp. Nguyễn Như Hoa bị đập đầu vào lưng người ngồi trước mà giật mình.

Dương Đăng Khôi lúc đó cũng không khác nó là bao. Nghe thằng bé hỏi mà Khôi em cũng kiểu bị sững sờ quay sang nhìn ấy. Lúc trở về trạng thái lái xe thì đúng lúc đến ngay cái ngõ, người ta ở trong đi ra. May mà xử lí vấn đề nhanh không thì đo đường luôn phát đấy rồi chứ chẳng chơi.

Nguyễn Như Hoa sau khi bị đập đầu thì ngồi thẳng dậy rồi nói xin lỗi. Dương Đăng Khôi cùng lúc đó cũng xin lỗi vì không để ý khi chạy xe. Nói chung đây là đầu tiên hai người ngại ngùng đối mặt với nhau thế này, mọi lần thì chỉ có Hoa quê chữ ê kéo dài thôi.

Dương Minh Khôi nhìn hai họ không sao thì bình tĩnh đi tiếp, chỉ bảo thằng em ngồi sau xe rằng lần sau đừng hỏi vấn đề riêng tư của người khác nữa.

Đi tầm năm phút nữa thì đến khu nhà thờ tổ chức Noel. Đông người kinh khủng luôn, mà toàn mấy người kiểu ăn chơi ấy. Nhìn quần áo mà xem, đông lạnh thế này còn mặc váy hở chân hở đùi chứ. Gửi xe xong mấy anh em đi ngoài đường tìm chỗ trống trống một chút để chờ Nguyễn Tuấn Kiệt. Mà Hoa thì đúng như anh trai nói “ăn tàn phá hại, không được cái nước gì” vừa đi vừa “ngắm cái đẹp” nên vấp một cái mà đến lúc nhìn lại nó còn chẳng biết vừa mình mới vấp vào đâu luôn cơ. Người thì không ngã nhưng chao ôi, cái mũ len mới mua, đây mới là lần đầu tiên đội mà nó đã lỡ rời xa rồi. Bảo bẩn thì đã thôi, lúc Như Hoa nhấc mũ lên còn bị mắc vào miếng sắt ở trên đường. Ôi ai thế, để cây sắt như này mà lương tâm không cắn rứt sao. Có thương cho những công dân chưa có tiền như nó không thế hả. Nguyễn Như Hoa lúc đó kiểu đơ tại chỗ luôn, chỉ thiếu nước oà khóc nữa thôi. Nhìn cái mũ mà hết cả hứng đi chơi.

Ba người còn lại đi trước khoảng hai mét. Không biết Dương Đăng Khôi em khịa nó cái gì mà quay sang không thấy người đâu, nên ngoảnh lại đằng sau nhìn. Chẳng ngờ lại thấy cảnh tượng “xúc động” ấy, hắn hỏi:

- Làm sao thế?

- Rách mũ rồi. - Đấy không ai hỏi thì thôi chứ đã hỏi là lại muốn khóc luôn ấy. Nội tâm yếu đuối lắm cơ.

- Giời ạ. Thế mà đã muốn khóc à? Đây đội mũ anh, không thích nữa thì mai anh dẫn đi mua cái mới. - Hắn cười cười, vò tóc Hoa rồi lấy mũ của mình đội lên đầu nó.

Nguyễn Như Hoa đang khóc mà tim cũng nhảy đánh thịch một cái. Lần đầu tiên nó thấy Dương Đăng Khôi cũng chẳng đáng ghét như vẫn nghĩ, ừ thì... cũng có chút cảm tình đi.