“Đông Kỳ vẫn là không nhịn được, xem ra cậu ấy rất khó chịu.” Vân Ngạo ngồi trên sô pha nhìn khung cửa im lìm, khóe miệng nhếch lên, quay đầu tiếp tục xem TV.
“Dù sao mấy ngày nữa đều không gặp được.” Lưu Hoa ngẩng đầu đáp, sau đó tiếp tục chuyên tâm vào quyển sách trên tay.
Vân Ngạo cảm thấy khó chịu, cậu bĩu môi, không nguyện ý thừa nhận là cậu đang ghen.
Lần trước ba người họ đã thống nhất ngay từ đầu: không ai được ngăn người khác làʍ t̠ìиɦ với Lê Lạc. Nếu Vân Ngạo thừa nhận mình đang ghen, đồng nghĩa với việc cậu thừa nhận mình động tâm với Lê Lạc. Đối với cậu hay hai người kia, mối quan hệ này chỉ để giải trí, không nên thật sự động lòng.
Vì vậy Vân Ngạo đã bí mật nén những cảm xúc lộn xộn của mình xuống.
“Mới có mấy ngày đã không chịu nổi rồi, định lực của Đông Kỳ kém vậy sao?” Vân Ngạo bĩu môi cười nhạo.
Đừng cho là tôi không nhìn sự khác thường mấy ngày nay của cậu nhé? Suốt ngày dính vào Lê Lạc khiến cô ấy không chịu được mà còn mặt mũi nói Đông Kỳ?
Lưu Hoa không nói, nhưng trong lòng thầm oán.
Khi Lê Lạc rời giường, những vết bẩn trên người cô đã được rửa sạch. Sau khi cô đứng dậy đi vào phòng tắm, cô phát hiện tất cả dấu vết lộn xộn trong phòng tắm đêm qua đã biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khả năng dọn dẹp này của Đông Kỳ, mấy dì vệ sinh chắc rất nhanh thất nghiệp thôi, Lê Lạc thầm nghĩ.
Lê Lạc cố gắng không để mình nhớ lại sự phóng đãng của mình tối hôm qua, khi tưởng tượng lại cô không khỏi cảm thấy xấu hổ và mất mặt. Mặc dù Lê Lạc cùng đám thiếu niên đã làm nhiều chuyện không biết xấu hổ, tuy rằng hầu như lần nào cũng là do ba thiếu niên chủ động ném cô lên giường, nhưng cuối cùng cô đều phối hợp với họ, điều này khiến Lê Lạc cảm thấy mình cứu nổi nữa rồi.
Trong lúc phỉ nhổ bản thân, đồng thời Lê Lạc cũng có chút lo lắng về kiểu quan hệ không tình yêu này, cô không biết nguyên nhân ba thiếu niên kia cố chấp với cô là gì, cũng không biết khi họ làʍ t̠ìиɦ với cô, trong đầu họ nghĩ gì.
Cô sợ rằng mình càng suy nghĩ quá nhiều thì càng dễ đưa ra kết luận là họ chỉ coi cô như một món đồ chơi hoặc thậm chí là một dủng vật, còn nguyên nhân họ đối xử dịu dàng với cô là bởi cô không có hành động phản kháng.
Lê Lạc lắc đầu ngăn cản suy nghĩ càng ngày càng tiêu cực của mình, dù sao cô vẫn là chính mình, đừng nghĩ nhiều như thế cô gái, Lê Lạc tự nhủ.
Sau khi Lê Lạc rời giường, ba thiếu niên cũng không nói gì mà chỉ ăn sáng như thường lệ, chỉ có Vân Ngạo sau khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lê Lạc khi cô cúi đầu, cậu liền quay về phòng với vẻ mặt tồi tệ, cầm một chiếc áo len cao cổ cho cô thay.
Mà Đông Kỳ, thủ phạm gây nên cũng không nói gì, yên lặng gắp cho Lê Lạc rau mà cô thích.
Lê Lạc không phản ứng gì cả, đầu óc cô vẫn ngập tràn những suy nghĩ tiêu cực còn sót lại khi nãy, bây giờ cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy gương mặt của đám thiếu niên.
Sau bữa trưa, ba thiếu niên đưa Lê Lạc đến nhà ga. Lưu Hoa đang ngồi bên cạnh Lê Lạc, im lặng nhìn tấm vé tàu trên tay cô một lúc, nhìn cho đến khi lông tở của cô dựng hết lên, cậu mới mở miệng hỏi.
“Cô sống ở thành phố F?” Đôi mắt xanh như bầu trời của Lưu Hoa nhìn chằm chằm Lê Lạc.
“Ừ.” Lê Lạc đáp, trong lòng có chút nghi hoặc.
À, hình như cô chưa từng nói cho họ biết cô là người ở đâu, nhưng họ không đi điều tra sao? Lê Lạc cảm thấy có chút kỳ quái, chút tư liệu ấy không phải họ rất dễ dàng điều tra ra sao?
Lê Lạc không nói cho ba thiếu niên biết thêm về bối cảnh của mình. Đám thiếu niên luôn muốn hiểu thêm về Lê Lạc, nhưng tiếc là cô không muốn nói với họ về chuyện riêng của mình, và cũng không hỏi đám thiếu niên về gia đình họ, cô chỉ biết ba người đều rất có tiền.
“Ba cô tên là gì?” Lưu Hoa dường như đang xác nhận điều gì đó.
"Ách, sao cậu lại hỏi chuyện này? Tôi nói ra chưa chắc cậu đã biết." Lê Lạc cứng người quay đầu đi.
Cô biết Lưu Hoa hỏi như vậy chắc hẳn cậu ta đã từng nghe tên ba của cô, nhưng vì quan hệ công việc của ông, Lê Lạc không thích tiết lộ tên của ba cô, vì vậy cô pha trò nói nhảm cho qua chuyện.
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, họ của cô rất đặc thù, giống một người mà tôi biết. Hình như người ấy cũng sống ở thành phố F." Lưu Hoa mỉm cười.
Đúng vậy, người mà cậu biết chắc hẳn là ba tôi.
Lê Lạc bắt đầu cảm thấy hơi bất an, cô không muốn gia cảnh của mình bị bọn họ biết.
Doanh nghiệp và Chính phủ luôn có sự gắn bó chặt chẽ, Lê Lạc không hề ngạc nhiên khi Lưu Hoa biết ba mình, cũng may thông tin của ba cô nên được bảo mật rất tốt cho nên họ không thể tra ra, đồng thời cũng không có bằng chứng chứng minh ba cô là người mà Lưu Hoa biết.
Lê Lạc vui vẻ nghĩ.
“Ba tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, có lẽ cậu chưa bao giờ nghe qua.” Lê Lạc tiếp tục trợn mắt nói dối.
“Ừ.” Lưu Hoa đáp rồi không nói gì nữa.