Buổi sáng, khi Lê Lạc tỉnh lại, Vân Ngạo đã không còn nằm bên cạnh cô, thay vào đó là Lưu Hoa đang hôn lên khóe miệng cô, quần áo trên người hai người đã biến mất không rõ tung tích.
Cô gần như quen rồi, ha ha ha, các cậu không dọa tôi được đâu, Lê Lạc vươn tay muốn đẩy Lưu Hoa ra, nhưng thiếu niên xinh đẹp này dường như không muốn đứng dậy.
“Ưm… Lê Lạc, giúp tôi.” Lưu Hoa nắm lấy tay Lê Lạc, đặt côn ŧᏂịŧ đã sớm cưng cứng lên tay cô rồi cậu cúi đầu xuống hôn lên cơ thể Lê Lạc.
Con trai có tình trạng cưng cứng vào buổi sáng nghiêm trọng vậy sao? Không đúng, cô phải làm sao đây, cậu ta trông có vẻ khó chịu, chỉ dùng tay thôi sẽ ổn chứ?
Khi Lê Lạc mới ngủ dậy, đầu óc cô thường không minh mẫn lắm, đã nhiều lần làm những chuyện như đυ.ng vào ván cửa, rửa mặt bằng kem đánh răng, ... Lúc này, đại não của cô vẫn chưa khởi động, cô đang tự hỏi có nên dùng tay giúp thiếu niên này giải quyết nhu cầu sinh lý hay không?
Dùng tay hẳn là không sao nhỉ? Dù sao chuyện quá phận hơn cô cũng từng làm không ít, Lê Lạc nghĩ vậy liền nhẹ nhàng vuốt ve côn ŧᏂịŧ của thiếu niên. Lần trước Lưu Hoa tự cầm tay vuốt ve cho nên hiện tại cô không biết phải làm thế nào. Cô vô cùng bối rối, phải làm gì bây giờ? Lưu Hoa thấy vậy liền nhẹ nhàng cầm tay cô, bắt đầu di chuyển lên xuống.
“Ưm, làm vậy rất thoải mái.” Lưu Hoa nhìn Lê Lạc, vẻ mặt dịu dàng dần nhuốm màu du͙© vọиɠ. Cậu cúi đầu hôn lên ngực Lê Lạc, đầu lưỡi nóng rực cuộn đầṳ ѵú đang nhô lên khiến Lê Lạc thở dốc.
“Thoải mái không?” Lưu Hoa mỉm cười. Nụ cười pha lẫn hương vị tìиɧ ɖu͙© có chút quyến rũ. Lê Lạc cảm thấy một luồng nhiệt nóng như muốn xông lên cổ và bụng dưới. Tại sao người này chỉ cười thôi cũng khiến người ta miệng lưỡi khát khô?
“Cô nhìn này." Lưu Hoa như đang dạy dỗ Lê Lạc, cậu cầm tay cô vuốt ve côn ŧᏂịŧ của mình một lần, sau đó làm động tác trượt lên trượt xuống, rồi cậu cầm tay cô đặt lên qυყ đầυ, để ngón tay cô sờ vào lỗ nhỏ ở giữa, côn ŧᏂịŧ của Lưu Hoa giật một cái, trên đỉnh qυყ đầυ tràn ra chất lỏng tỏng suốt.
“Thật thoải mái.” Lưu Hoa nhìn khuôn mặt nóng bừng của Lê Lạc, cậu hôn lên khóe miệng cô như một phần thưởng.
Côn ŧᏂịŧ của Lưu Hoa rất đẹp, phần cán có màu hồng nhạt, trên đó còn có vài mạch máu nổi lên, kích thước không khác Vân Ngạo là mấy, nhưng côn ŧᏂịŧ của Lưu Hoa hơi nhếch lên. Cô đã từng đọc trên mạng, nó nói rằng hình dạng của côn ŧᏂịŧ như vậy chính là danh khí trong truyền thuyết, lúc làʍ t̠ìиɦ sẽ cực kỳ thoải mái, không đúng, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Lê Lạc lắc đầu để những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu biến mất, cô tập trung giúp thiếu niên này phóng thích trước, sau đó cô có thể rời giường đi ăn sáng.
Lời tác giả (≧ ≦)
Vân Ngạo: Cho hỏi, bài viết về danh khí trong truyền thuyết xem ở đâu vậy?
Lê Lạc: Sau khi tôi phát hiện hình dạng côn ŧᏂịŧ của mỗi người không giống nhau, tôi liền lên mạng nghiên cứu một chút, không ngờ lại tìm ra bài viết đó.