“Mang bao.” Lê Lạc nhìn thiếu niên đang đè trên người cô.
Vân Ngạo ngây người một lúc, cuối cùng cậu đứng dậy lấy bαo ©αo sυ trong tủ.
Sau khi trở lại giường, Vân Ngạo chậm rãi xé gói bαo ©αo sυ trước mặt Lê Lạc, trên mặt vẫn nở một nụ cười trong sáng và đáng yêu. Hình ảnh ấy khiến Lê Lạc cảm thấy hai má nóng bừng, cô cúi đầu tránh nhìn khuôn mặt Vân Ngạo, nhưng Lê Lạc lại nhìn thấy một hình ảnh khiến miệng cô càng thêm khô khốc. Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím của Vân Ngạo lúc này đang sung huyết ngẩng cao đầu, như thể tuyên cáo du͙© vọиɠ của mình.
Lần trước quá tối nên Lê Lạc không thể quan sát được côn ŧᏂịŧ của đám thiếu niên. Lúc này cô mới phát hiện kích thước của nó còn to hơn nhiều nam diễn viên AV, trên côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím có nhiều mạch máu nổi lên. Bộ dạng dữ tợn của nó hoàn toàn khác với gương mặt ngây thơ của thiếu niên. Lê Lạc nhận ra rằng cô đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của Vân Ngạo đến ngẩn người, cô vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Chị thích nhìn nó đến thế sao? Chờ đến khi nó tiến vào trong cơ thể chị, làm cho chị thoải mái." Vân Ngạo nói nhỏ bên tai Lê Lạc, lần trước cậu để ý lỗ tai của cô rất nhạy cảm, nếu bây giờ nói chuyện bên tai cô, khẳng định là cô không chịu nổi.
"Ô…" Đúng như dự đoán, Lê Lạc cố gắng tránh đôi môi đang quấn quýt bên tai cô của Vân Ngạo, nhưng cô lại bị Vân Ngạo ép chặt vào gối khiến cô không thể nhúc nhích.
Vân Ngạo đưa tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, ngón tay đã thấm ướt chất lỏng trơn trượt, đâm vào trong tiểu huyệt của cô gái.
Lần này Vân Ngạo không dạo đầu quá lâu, sau khi xác định Lê Lạc đã đủ ướt, cậu đặt qυყ đầυ ở cửa huyệt. Qυყ đầυ cực đại dần dần tiến vào trong hoa huyệt, tiếp theo là cây cột thô to, cho đến khi toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều cắm sâu vào trong hoa huyệt, Vân Ngạo mới bắt đầu di chuyển ra vào trong lỗ nhỏ của Lê Lạc.
Lời tác giả: Thịt, thịt, thịt!!! Tui đã đợi ngày này lâu lắm rồi!!! Nội dung truyện quá nhiều nên tui phải để chương H ra sau, lâu tới mức phát khóc Q.Q
Lời của editor: Xin chào mọi người, tình hình là vài chương này tác giả viết cực kỳ ít chữ, cụ thể là dưới 500 chữ khiến chương không đạt đủ số chữ được đề ra, cho nên mình viết vài lời này mong các bạn thông giúp ạ! Càng về sau chương sẽ ngày càng dài hơn! Đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ truyện ạ!
~Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận~