"Trong khoảng thời gian này, các cậu không được làm giường hoặc kết giao với người phụ nữ khác, không được chạm vào tôi hay ép buộc tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi, không được công khai mối quan hệ này, và các cậu có thể rời bỏ tôi vô điều kiện sau khi các cậu chán mối quan hệ này. Đây là điều kiện của tôi." Lê Lạc nói.
Trọng tâm chính trong điều kiện của cô đó là yêu cầu một mối quan hệ bình đẳng, cô tuyệt đối không chấp nhận việc mình trở thành tình nhân.
Cô cẩn thận ngẫm lại thì, làʍ t̠ìиɦ nhân của ba thiếu niên đẹp trai như vậy căn bản là cô được lời, nhưng cô một chút cũng không muốn. Cô không thể thoát khỏi ba cái đuôi nhỏ này, biện pháp tốt nhất trước mắt là đáp ứng với họ, dù sao điều kiện cô đưa ra họ không có khả năng đáp ứng.
“Được.” Đông Kỳ và Vân Ngạo đồng thanh.
Tại sao lại đáp ứng hả? Mấy kẻ nhà giàu như mấy cậu thiếu gì phụ nữ, tại sao nhất định phải là cô!? Thật phiền phức!
“Tôi cũng có thể.” Lưu Hoa nhẹ nhàng nói.
Cái quái gì vậy! Lê Lạc vốn tưởng rằng họ không đồng ý với điều kiện của cô rồi cuộc đàm phán tan rã trong không vui và cô có thể rời đi, nhưng cô không ngờ ba thiếu niên lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Nhưng tại sao bọn tôi không thể công khai? Do bọn tôi xấu xí quá sao?" Vân Ngạo nghiêng đầu nhìn Lê Lạc, cậu thực sự nghi hoặc.
Thông thường các cô gái có cơ hội lôi kéo quan hệ với họ thì luôn ồn ào huyên náo, hận không thể đem mối quan hệ ra khoe cho khắp thiên hạ biết.
"Tôi chỉ không muốn làm to chuyện thôi. Điều đó cũng không tốt cho các cậu đúng không?" Lê Lạc cười giả lả.
Chính do các cậu đẹp trai nên mới phiền đó, lại còn một lần cùng ba thiếu niên đẹp trai nhỏ tuổi hơn mình lên giường, nghĩ lại cũng quá đáng sợ.
“Vậy đêm nay cô ngủ ở đây trước, bọb tôi sẽ không đυ.ng vào cô, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi có việc đi trước.” Đồng Tề mặc kệ Lê Lạc đang muốn mở miệng kháng nghị, cậu đứng dậy đi vào thư phòng để giải quyết công việc của mấy ngày nay.
Quên đi, đi bước nào tính bước đó, dù sao hiện tại họ sẽ không làm gì cô, cũng không làm xằng làm bậy khi cô chưa đồng ý, Lê Lạc tự thôi miên bản thân chấp nhận thực tại khiến cô hộc máu trước mắt.
Mọi chuyện vô tình phát sinh trong hôm nay, còn bị đẩy lên tình huống hiện tại làm cho Lê Lạc cảm thấy sai sai, cái đầu thông minh của cô (tự nhận là thông minh) vào thời điểm này hoàn toàn không đủ dùng, cô bị đám thiếu niên kia dắt mũi từ đầu đến cuối.
Đến bây giờ cô vẫn không biết, nếu thời gian quay về buổi chiều hôm nay hoặc mấy tháng trước, cô có thể có biện pháp xử lý.
Đông Kỳ đi vào thư phòng để giải quyết công việc, Vân Ngạo tiếp tục ngồi bên cạnh Lê Lạc xem TV, còn Lưu Hoa tiếp tục đọc cuốn sách khi nãy.
Chiếc ghế sô pha này thật thoải mái, sau khi trải qua một buổi chiều kinh hãi và một cuộc thương lượng khiến cô run rẩy vừa rồi, Lê Lạc thả lỏng tinh thần, cảm giác mệt mỏi lập tức nổi lên.
Có phải vừa rồi cô dùng não quá nhiều để viết chương trình mã nên bây giờ buồn ngủ không, Lê Lạc thầm nghĩ.
Lê Lạc không kìm được cơn buồn ngủ, cô điên cuồng thuyết phục mình rằng cô chỉ nhắm mắt một chút rồi cuối cùng cô ôm chiếc gối êm ái của Đông Kỳ ngủ thϊếp trên ghế sô pha.
Vân Ngạo thấy vậy liền cầm điều khiển điều chỉnh âm thanh của TV nhỏ xuống, đem cái đầu đang dừng trên không trung của Lê Lạc từng chút từng chút ấn vào lòng mình, cậu híp mắt ôm Lê Lạc đang nửa nằm trên ghế sô pha, biểu cảm thoải mái sung sướиɠ như một con mèo nhỏ.
Thời gian yên tĩnh kéo dài không lâu, điện thoại di động của Vân Ngạo rung lên, cậu khó chịu nghe điện thoại, là một cuộc gọi từ Nhật Bản.
Cậu không thể không tiếp cuộc điện thoại này, thế nên cậu ra hiệu cho Lưu Hoa tiếp nhận Lê Lạc, sau đó cậu đi ra ngoài nghe điện thoại.
Mong không phải chuyện ông già đi hưởng tuần trăng mật thứ hai với mẹ nên yêu cầu cậu về để giúp đỡ công việc của gia đình, Vân Ngạo bực bội nghĩ.
Lưu Hoa tiếp nhận Lê Lạc liền ôm cô vào một phòng ngủ, trong căn hộ của Đông Kỳ có rất nhiều phòng, khoảng thời gian này Vân Ngạo và Lưu Hoa đều ở nhà Đông Kỳ.
Sau khi đặt người lên giường lớn, Lưu Hoa nhẹ nhàng giúp Lê Lạc đắp chăn, điều chỉnh nhiệt độ sưởi, sau đó xoay người rời khỏi phòng.