“Ách, đôi mắt của cậu rất đẹp.” Lê Lạc liếc nhìn Lưu Hoa rồi lập tức quay đi, cô không muốn bị coi là một tên biếи ŧɦái kỳ lạ đâu.
Đôi mắt xanh của Lưu Hoa giống như viên đá quý, trong trẻo sạch sẽ khiến cậu càng thêm đẹp trai, Lê Lạc vốn dĩ thích những thứ đẹp, hoàn toàn không có sức phản kháng trước ánh mắt của Lưu Hoa.
“Muốn nhìn kỹ hơn không?” Lưu Hoa tiến lại gần Lê Lạc, thừa dịp Lê Lạc đang tập trung vào đôi mắt của mình, cậu bí mật đặt tay lên má Lê Lạc rồi nhéo nhéo hai bên, cậu rất vừa lòng khi xúc cảm của hai má giống nhau.
“Này, đủ rồi.” Vân Ngạo gạt tay Lưu Hoa ra, sau đó ôm eo Lê Lạc đem cô trở về ghế sô pha.
Hành vi không thích hợp của Lưu Hoa khiến Vân Ngạo cảm thấy có nguy cơ, thường ngày Lưu Hoa không nói chuyện với cô gái, ngay cả liếc mắt cũng không, huống chi là véo má.
“Đến lúc nói chuyện chính rồi.” Đông Kỳ nói.
Đông Kỳ chống hai tay lên đầu gối, khí chất xung quanh cậu trong trẻo nhưng tràn đầy sự lạnh lẽo cấm dục, hơn nữa gương mặt Đông Kỳ rất nghiêm túc khiến Lê Lakc sinh ra cảm giác phải ngồi ngay ngắn trước mặt cậu.
Ai có thể nghĩ rằng một thiếu niên lạnh lùng như vậy, khi ở trên giường lại bá đạo hung ác cơ chứ, Lê Lạc nghĩ.
“Làm người phụ nữ của bọn tôi.” Đông Kỳ trực tiếp vào chủ đề.
Có trực tiếp quá không vậy? Không cần quanh co lòng vòng một chút sao?
Lê Lạc khϊếp sợ trừng mắt.
“Không, tôi không thiếu tiền, cũng không có thời gian chơi với mấy người.” Mặc dù có chút hoảng sợ nhưng Lê Lạc vẫn bình tĩnh đáp.
Gia cảnh của cô không tệ, bọn họ muốn dùng tiền để thuyết phục cô là điều không thể, Lê Lạc nói không có thời gian cũng không phải nói dối, khi rảnh rỗi cô rất bộn rộn vào trò chơi đánh quái nha.
“Bọn em không xin phép chị, bọn em còn có thể nhốt chị ở đây đó?” Vân Ngạo sờ lỗ tai của Lê Lạc, hơi thở dần trở nên mập mờ, thậm chí cậu còn vươn đầu lưỡi ra liếʍ cổ Lê Lạc, khiến cô co rúm người lại.
Lê Lạc tin bọn họ có thể làm ra loại chuyện đó.
"Co không có bạn trai phải không? Chúng ta làm bạn tình không phải tốt sao?" Lưu Hoa bình thường không dính dáng đến loại chuyện này, nhưng lần này là ngoại lệ.
“Tôi không muốn tìm bạn…" Lê Lạc còn chưa nói dứt lời đã bị nụ hôn của Vân Ngạo đánh gãy, thiếu niên không muốn cô buông lời từ chối nên đã đưa đầu lưỡi vào càn quấy, khiến đầu óc Lê Lạc ngay lập tức choáng váng.
Vân Ngạo là người chưa bao giờ bị cự tuyệt nên cậu có chút không vui.
"Bọn tôi đang nói chuyện với cô bởi vì bọn tôi biết cô không phải là loại người có thể chấp nhận việc này, cho nên các điều kiện, thậm chí là sống chung bọn tôi cũng có thể phối hợp, nhưng bất kể quyết định gì mà bọn tôi đưa ra, cô cũng đều phải chấp nhận.”Đông Kỳ đứng dậy đi về phía Lê Lạc đang thở dốc vì bị Vân Ngạo hôn, nâng cằm cô lên.
“Không được dùng vũ lực với bọn tôi.” Thiếu niên lạnh lùng nói.
Thật muốn cho thằng nhóc chết bầm này một đấm.
Lê Lạc đối với phương thức ép buộc của đám thiếu niên này thập phần phản cảm, nhưng cô không thể không thừa nhận những gì họ nói đều đúng, nhất là chuyện cô không thể ngăn họ ép buộc cô.
Lê Lạc biết nếu hôm nay cô không đồng ý, họ sẽ nhốt cô ở đây, chuyện cô đáp ứng chắc chắn trong tầm tay họ, nhưng cô cảm thấy bọn họ sẵn sàng ngồi xuống nói chuyện với mình vì bọn họ muốn thể hiện sự tôn trọng với cô.
Mặc dù Lê Lạc không có hảo cảm với yêu cầu ép buộc kia, nhưng cô không phủ nhận được việc cô không có điều kiện để cự tuyệt học.
Lê Lạc suy nghĩ một chút rồi nói.