Trên đường đi, tâm trí của Lê Lạc tràn ngập hình ảnh về những vụ gϊếŧ người khác nhau. Lê Lạc rất sợ ma quỷ, nhưng cô thích xem những vụ án chưa giải quyết, hoặc giải thích của vụ án gϊếŧ người, chỉ cần không liên quan đến yếu tố thần bí thì cô đều thích, cho nên Lê Lạc đã từng nghe một chút về những vụ gϊếŧ người từng xảy ra ở các quốc gia khác nhau.
Hiện tại, điều mà Lê Lạc đang nghĩ đó là, nếu cô đi theo mấy thiếu niên, liệu cô có thể trở thành nạn nhân của một vụ gϊếŧ người hay không. Thoạt nhìn bọn họ đều rất có tiền, chỉ cần nhìn quần áo cô cũng đoán được một phần, còn có khí chất, khí chất được xã hội thượng lưu dưỡng ra rất khó bắt chước, cho nên bọn họ sẽ không gϊếŧ người vì tiền, nhưng mà cô nghe nói kẻ có tiền thường thích chơi trò hϊếp xong gϊếŧ gì gì đó. Đêm đó tuy bọn họ ăn chơi, nhưng không giống kẻ sát nhân hàng loạt hay kẻ gϊếŧ người cho vui đâu nhỉ? Kẻ có tiền thường có tâm lý biếи ŧɦái, Lê Lạc càng nghĩ càng lạnh lòng.
Sau khi lên xe, Đông Kỳ ngồi ghế lái, Lưu Hoa ngồi bên cạnh, Vân Ngạo và Lê Lạc ngồi ghế sau, bốn người đi một đường từ trường đại học S đến trung tâm thành phố, đến một căn hộ cao cấp gần quán bar của Đông Húc, chiếc xe từ từ lái vào bãi đậu xe.
“Cô không định gọi điện cho bạn mình à?” Đông Kỳ nói.
“A?” Lê Lạc hoàn hồn.
Cô gái này đỗ vào đại học S bằng cách nào vậy, đi cửa sau à? Đông Kỳ không nhịn được suy đoán.
“Cô không định báo cho bạn mình sao, tránh việc cô ấy đi báo cảnh sát.” Đồng Kỳ hiếm khi lặp lại lời nói lần thứ hai, còn nhân tiện giải thích thêm.
“Ồ.” Cho dù gọi cảnh sát mấy cậu cũng có thể đè xuống đúng không? Lê Ljac đã hoàn toàn nghĩ tới chuyện gϊếŧ người chôn xác, nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Bồi Bồi.
“Bồi Bồi, tớ Lê Lạc đây.” May là Bồi Bồi đã nhận điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Bồi Bồi hỏi.
"Cô ấy đang đi cùng bọn tôi, đêm nay không về đâu, ngày mai bọn tôi sẽ đưa cô ấy về, tạm biệt.” Vân Ngạo cầm điện thoại của Lê Lạc, sau khi nói xong liền cúp điện thoại, thuận tiện tắt máy.
“…” Lê Lạc nhíu mày không nói gì.
“Đừng tức giận, bọn tôi nói được làm được, ngày mai nhất định sẽ đưa cô về.” Vân Ngạo làm nũng nói.
“Nhưng cậu không hỏi ý tôi mà giật lấy điện thoại của tôi rồi cúp máy như vậy, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.” Bình thường Lê Lạc rất ít khi tức giận, nhưng lần này cô thật sự rất bực, mấy người này không biết tôn trọng người khác à?
Vân Ngạo kinh ngạc nhìn cô, từ khi cậu lớn lên, rất ít người nói với cậu như vậy, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ dẫn Lê Lạc xuống xe đi về hướng thang máy.
Lưu Hoa lẳng lặng nhìn Vân Ngạo và Lê Lạc, thường ngày nếu có người dám nói với Vân Ngạo như vậy, chỉ sợ đã sớm chết thảm rồi, đâu giống như bây giờ. Mặc dù sắc mặt của Vân Ngạo hiện tại không tốt lắm, nhưng cậu vẫn liều mạng kéo tay Lê Lạc không chịu buông, chắc là cậu ta muốn giải thích nhưng sợ mất mặt, Lưu Hoa buồn cười nghĩ.