Nhìn người bạn tốt của mình như cô vợ nhỏ bị bắt lại, Bồi Bồi có hơi bối rối, nhưng cô vẫn tiến về phía Lê Lạc và thiếu niên đẹp trai với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Tớ không ngờ Hưởng Nguyệt lại lo lắng cho cậu, không có thì thôi, có thì phải ba người một lúc.” Bồi Bồi nói đùa.
Hiện tại là lúc nói đùa hả!? Cứu tớ!!! Lê Lạc rít lên trong lòng.
"Nhưng mấy người không thể đối xử với bạn tôi như vậy được, có chuyện gì thì nói, không cần phải bắt cô ấy đi ." Bồi Bồi bình tĩnh nói.
Đúng vậy!!! Bồi Bồi anh manh!!! Buông tôi ra!!! Lê Lạc không ngừng gầm thét trong lòng, nhưng cô không có dũng khí gầm lên với thiếu niên phía sau.
“Theo tôi trở về.” Đông Kỳ không để ý tới Bồi Bồi, cậu cúi đầu nói với Lê Lạc.
“Chúng tôi tìm cô đã lâu, nhưng không nghĩ tới cô ở đại học S.” Vân Ngạo vừa đi về phía Lê Lạc, vừa nhìn huy hiệu trường treo ở cổng.
“Chuyện là tôi muộn học, các cậu để tôi về lớp trước, sau khi tan học tôi sẽ nói chuyện với các cậu.” Cuối Lê Lạc cũng lấy lại được khă năng nói chuyện.
“Không...” Ngay khi Đông Kỳ định nói, Lê Lạc đã ngắt lời cậu.
"Nếu giáo sư điểm danh mà lớp không đủ người, tổng điểm của cả lớp sẽ bị trừ. Cho nên hãy để tôi đi học đã." Lê Lạc quay người nắm lấy cổ tay áo của Đông Kỳ, giọng điệu bất đắc dĩ, cô không thể đuổi mấy thiếu niên này đi, đành phải cầu khẩn họ.
“Được rồi.” Đông Kỳ nhìn bàn tay nhỏ bé của cô gái đang nắm lấy cổ tay áo của cậu, bất giác đồng ý.
Bồi Bồi đi tới vỗ tay Đông Kỳ ra, cô không để ý đến ánh mắt đằng đằng sát khí của Đông Kỳ, kéo Lê Lạc vào trong khuôn viên, theo sau là ba thiếu niên đẹp trai với ba phong cách khác nhau, nhưng cả ba đều rất bắt mắt, may mắn là đang kỳ nghỉ đông nên khuôn viên trường không có mấy người, nếu không chắc chắn sẽ gây náo loạn. Khi hai người đi đến cửa lớp, Lê Lạc và Bồi Bồi lấy thẻ sinh viên quẹt thẻ để vào, rồi Bồi Bồi đóng rầm cánh cửa trước mặt ba thiếu niên kia.
Lời của editor: Xin chào mọi người, tình hình là vài chương này tác giả viết cực kỳ ít chữ, cụ thể là dưới 500 chữ khiến chương không đạt đủ số chữ được đề ra, cho nên mình viết vài lời này mong các bạn thông cảm giúp ạ! Càng về sau chương sẽ ngày càng dài hơn! Đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ truyện ạ!
~Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận~