Kể từ hôm đó, thi thoảng Đông Húc sẽ gọi điện cho Lê Lạc để hỏi cô có rảnh để đến quán bar trò chuyện với anh ấy không. Đôi khi Lê Lạc sẽ đi nếu cô rảnh, nhưng cô chỉ ngồi đó tầm một tiếng hoặc ít hơn, bởi vì cô không muốn bị bạn cùng phòng phát hiện, nếu bị phát hiện không biết sẽ bị thẩm vấn như thế nào. Khối lượng bài vở của cô thật sự không nhỏ, cô muốn học xong bốn năm đại học. Tuy nhiên, dù không thời gian bên nhau không nhiều, Đông Húc dần dần hiểu hơn về cô gái tưởng như lạnh nhạt này, nhưng thực ra cô là một cô gái đáng yêu và thú vị, còn có đôi chút lạc lõng.
Khẩu vị của mình thay đổi rồi sao? Đông Húc trong lòng nghĩ mặc dù anh dành thời gian để làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ, nhưng anh sẽ không dành nhiều thời gian để tìm hiểu một người phụ nữ.
À, anh ta là một người tốt, nhưng tốt hơn hết là không nên thân cận cùng anh ta quá, đây là cái nhìn của Lê Lạc về Đông Húc. Sau khi làm quen với nhau, Lê Lạc phát hiện mặc dù Đông Húc trông có vẻ lôi thôi nhưng thực sự anh ta rất lịch sự, thậm chí là một quý ông, khi nói chuyện phiếm anh ta có vốn hiểu biết đáng kinh ngạc nhưng không hề ra vẻ khiến người ta áp lực. Đề tài nói chuyện phiếm đều do Lê Lạc chọn, mỗi lần nói chuyện với cô, anh ta không hề khoe khoang tri thức của mình nên cô cảm thấy nói chuyện cùng anh ta rất thoải mái.
Một ngày nọ, bất ngờ có người đến quán bar.
“Này, anh, đã lâu không gặp.” Nếu Lê Lạc có mặt ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra người này chính là thiếu niên tên Đông Kỳ đêm đó.
“Tiểu Kỳ.” Đông Húc nhìn Đông Kỳ và mỉm cười.“Lại cao thêm nữa rồi? Hiếm khi ban ngày cậu có mặt ở đây, ở công ty không bận sao?”
Đông Kỳ và Đông Húc là anh em họ, cha của hai người là hai anh em ruột có tình cảm rất tốt, bình thường chuyện buôn bán tranh đoạt gì đó không hề phát sinh trên người họ, ngược lại còn đem công ty kinh doanh phát triển không ngừng. Quan hệ của hai người con cũng rất tốt, trước mắt Đông Hức đã đảm nhận chức vụ tổng giám đốc ở công ty, chờ Đông Kỳ tốt nghiệp sau giao công ty cho hai người họ quản lí.
“Nếu cấp dưới không thể làm tốt mọi việc, còn bắt anh mỗi ngày phải nhìn chằm chằm bọn họ, thì anh trả lương cho bọn họ để làm gì?” Đông Húc nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khiến nhân viên phải phát run lên.
"Ha ha, cấp dưới của anh thật đáng thương, gần đây em đã chọn được một trường đại học tốt, học kỳ sau có thể đến công ty phụ giúp. Mấy ngày nay đến đây thả lỏng một chút, mẹ em mỗi ngày đều kêu mang bạn gái về nhà, em phiền muốn chết." Công ty chi nhánh hiện tại của Đông Húc được đặt tại quận mà Lê Lạc đang ở, Đông Kỳ sẽ bắt đầu tiếp nhận công việ tại công ty sau kỳ nghỉ đông.
“Cậu chỉ mới học cấp ba, còn mới trưởng thành chưa bao lâu, dì có phải hơi vội hay không?” Đông Húc cảm thấy buồn cười.
"Em nghĩ với bà ấy chỉ cần mang con gái về nhà làm được, không, có khi mang con trai về bà ấy cũng không phản đối." Đông Kỳ cảm thấy đầu mình đau nhức, cậu thích chơi bời, không thích kết giao bạn gái, mẹ cậu khẳng định cũng phát hiện ra điều ấy mới vội vàng muốn cậu tìm bạn gái, để cậu có một tình yêu bình thường.