Lưu Hoa từ trên giường đứng dậy, cậu mặc quần áo xong liền không nói lời nào, chỉ viết chi phiếu và một tờ ghi chú rồi xoay người rời khỏi phòng.
Đông Kỳ có một hoạt động quan trọng nên đã rời đi trước, trước khi đi còn dặn dò Lưu Hoa không được để cô gái kia chạy mất.
Lưu Hoa nghĩ, nếu cô do Đông Kỳ tìm tới, nhìn thấy cái giá kia cô sẽ liên lạc lại với cậu ta.
Sau khi Lưu Hoa rời đi, Lê Lạc nhìn tấm chi phiếu trên bàn đầu giường và tờ giấy ghi số điện thoại với vẻ mặt phức tạp, cô suy nghĩ một hồi rồi mặc quần áo, cầm tờ giấy và chi phiếu rời khỏi phòng.
Lê Lạc cảm thấy cô lao ra khỏi phòng với tốc độ gần như chuẩn bị đóng một bộ phim chạy trốn, cô dùng tốc độ nhanh nhất trên đời đi tới thanh máy, trên đường cô nhìn thấy một người phụ nữ nóng bỏng đang ngủ trên hành lang.
Nội tâm Lê Lạc giao chiến không biết có nên giúp cô gái này hay không.
Cuối cùng, cô không cưỡng lại được sự thuyết phục của thiên thần nhỏ tốt bụng trong lòng, Lê Lạc bước tới vỗ vỗ người phụ nữ kia, cô ta mở to đôi mắt bối rối nhìn Lê Lạc.
“Tôi không sao, cứ để tôi ngủ một giấc ở đây là tốt rồi.” Người phụ nữ nói một mình, không biết đem Lê Lạc trở thành ai.
Người phụ nữ dường như đang nghĩ về điều gì đó, mơ hồ nói.
“Đông thiếu gia nói đêm nay còn phải tìm cậu ấy.” Nói xong, người phụ nữ dựa vào trong góc ngủ thϊếp đi.
Đông thiếu gia, Lê Lạc nhớ tên của một thiếu niên vừa rồi hình như có chữ Đông, tổng hợp tin tức cô nghe được, Lê Lạc đoán cô gái này muốn đi tìm đám đàn ông vừa chà đạp cô.
Lê Lạc cảm thấy mình vừa tham gia vào một sự kiện đẫm máu nhất thiên hạ, người phụ nữ nằm đây chính là người muốn đi theo mấy người kia "chơi đùa" sao?
Rồi không biết tại sao cô ấy lại uống say như thế này nên không đến điểm hẹn, vừa vặn cô lại đi vào căn phòng đó.
Chết tiệt.
Ngoài chửi thề, Lê Lạc không thể nghĩ ra từ nào khác để diễn tả tâm trạng của mình.
Không lâu sau khi Lưu Hoa rời đi, cậu nhận được cuộc gọi từ Đông Kỳ.
“Cậu đi rồi?” Đông Kỳ vừa hoàn thành công việc thì trong đầu anh vô thức hiện lên khuôn mặt của cô gái kia.
“Ừ.” Lưu Hoa tích chữ như vàng.
“Cậu có giữ cô ấy lại không?” Đồng Kỳ đoán hẳn là Lưu Hoa có chạm vào cô gái ấy.
“Tôi đặt chi phiếu và số điện thoại ở đầu giường.” Lưu Hoa nhẹ nhàng nói.
"..." Không xong rồi, Lưu Hoa không biết cô gái ấy không phải người mà cậu tìm tới.
“Khách sạn của cậu có cách nào tìm được tư liệu của cô ấy không?” Đông Kỳ bình tĩnh hỏi, khách sạn này vừa vặn là sản nghiệp của công ty gia đình Lưu Hoa.
Theo suy đoán của cậu, chắc hẳn cô gái kia đã bỏ trốn, chuồn đi sạch sẽ không để lại dấu vết.
“Cô ấy không phải người phụ nữ mà cậu tìm tới sao?” Lưu Hoa cau mày.
“Không phải.”
Khi Đông Kỳ giải thích tình hình ngày hôm qua cho Lưu Hoa, Lê Lạc đang rửa sạch dấu vết của đêm qua trong phòng tắm của phòng mình.
Lúc cô trở về phòng khoảng bảy giờ sáng thì nhận được cuộc gọi từ bạn bè nói rằng họ muốn ăn sáng cùng nhau.
Lê Lạc nói cô không đói nhưng vẫn hẹn bạn bè trả phòng lúc chín giờ, sau đó liên lạc với Hưởng Nguyệt để đảm bảo rằng cô ấy sẽ về khách sạn rồi cùng nhau rời đi.
Cúp điện thoại xong, Lê Lạc bước vào phòng tắm, cô định nhân lúc này bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ.
Đau quá.
Nhìn thấy kiệt tác của đám thiếu niên tối qua, Lê Lạc có chút muốn khóc, thật ra cô cũng mơ tưởng sau này có một cuộc sống ngọt ngào với chồng tương lai, kết hôn với mối tình đầu, trao lần đầu cho người mình thích. Hiện tại mấy chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.
Hít vào, thở ra.
Cô nhớ lại chuyện đã qua, ít nhất lần đầu được trao cho một thiếu niên đẹp trai có kỹ thuật tốt, nếu trao cho một tên tra nam lừa gạt tình cảm, vậy thì cô càng khóc to hơn.
Lê Lạc, người có tâm lý vững vàng, ngồi trong phòng tắm ngây ngốc một lúc rồi bắt đầu tắm rửa, sau khi thu dọn hành lý, xách vali xuống sảng để tụ họp bạn bè và chuẩn bị trở lại trường học.