Lê Lạc năm nay 19 tuổi, đang học năm thứ hai tại trường đại học S, chuyên ngành vật lý.
Lê Lạc trong mặt người khác là một tiểu mỹ nữ trầm lặng, nhưng trên thực tế cô là một trạch nữ chính hiệu, bình thường không có chuyện quan trọng thì cô tuyệt đối không ra khỏi cửa.
Từ trước tới nay cô xem như đã cách ly giao tiếp với xã hội, có lẽ là do tính cách của Lê Lạc thiếu sự nữ tính, tất cả nam sinh cô quen cuối cùng đều coi cô là huynh đệ, vì vậy Lê Lạc đã sống 20 năm mà chưa từng có bạn trai.
Lê Lạc thực sự cảm thấy cô không cần một người bạn trai, cô quan sát quá trình yêu đương của bạn bè và đưa ra kết luận rằng: máu chảy đầm đìa.
Mỗi đôi tình nhân khi cãi nhau hay chia tay đều oanh oanh liệt liệt khiến cô quyết định tin tưởng rằng độc thân là hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, đường đời luôn đầy rẫy những ẩn số, chẳng ai biết được người sắp tới sẽ thay đổi vận mệnh của mình là tốt hay là xấu.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Lê Lạc thích ngày này, vì trời không có nắng, đồng nghĩa với không có mồ hôi. Rất hiếm khi cô được cùng bạn bè lên thành phố phía Bắc để tận hưởng kỳ nghỉ, tới đêm sẽ quay về trường học để chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Lê Lạc trở về khách sạn sớm hơn mọi người, một người bạn của cô đi gặp bạn trai, hai người còn lại đi xem triển lãm, Lê Lạc không muốn xem triển lãm nên đã đến hiệu sách cùng cửa hàng bách hóa để đi dạo, sau khi tính tiền liền quay về khách sạn.
Reng-
Lê Lạc nhấc máy.
"Lạc Lạc! Tối nay tớ ở với bạn trai! Tối nay tớ không về khách sạn đâu! Sáng mai sẽ tụ họp với mọi người để cùng nhau trở về, buổi tối sẽ gọi báo bình an cho cậu!" Đầu dây bên kia là bạn cùng phòng của cô, Hưởng Nguyệt, hôm nay cô ấy đi cùng bạn trai.
"Được rồi, nhưng có thể tớ sẽ đi ngủ trước, nếu tớ không nghe điện thoại thì cậu gọi cho hai người kia nhé, chú ý an toàn." Lê Lạc không ngạc nhiên, Hưởng Nguyệt thường cùng bạn trai đi khắp nơi, cô cũng yên tâm về bạn trai của Hưởng Nguyệt nên không hỏi nhiều rồi cúp máy.
Lúc trở về khách sạn đã chạng vạng tối, Lê Lạc tắm rửa, cô có hẹn với hai người bạn kia buổi tối sẽ xuống phòng của họ ở tầng dưới để tán gẫu, nhưng cô hơi buồn ngủ, sau đó cô nằm xuống giường, không kháng cự được cơn buồn ngủ liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc Lê Lạc thức dậy cũng đã gần khuya, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định xuống tầng dưới nói chuyện phiếm với hai người bạn, dù sao cô cũng đã hẹn nên không có lý do để không đi, hai người bạn kia đều là cú đêm, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ, cô không sợ mình phá giấc ngủ của họ.
Lê Lạc vừa mặc quần áo vừa ngẩn người suy nghĩ về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, sau khi xác định mình trông không quá luộm thuộm, cô mới lắc cái đầu vừa mới tỉnh ngủ còn hơi lâng lâng.
Buổi chiều mình ngủ nhiều như vậy sao, Lê Lạc thầm nghĩ.
Lê Lạc không để ý rằng cô bấm thang máy tầng mười lăm thay cho tầng năm, cô còn đang tự hỏi về vị trí phòng của bạn cô trong trí nhớ rồi đi tới đó.
Là phòng này sao?
Lê Lạc xác nhận vị trí không sai biệt với vị trí trong trí nhớ của cô, nhưng số phòng thì cô không chắc, nhưng cô không mang điện thoại để gọi điện cho họ nên Lê Lạc quyết định bấm chuông cửa trước, cùng lắm thì nhận lỗi nếu nhầm phòng.
Cách bài trí các tầng trong khách sạn giống nhau như đúc, cô không bao nghĩ mình sẽ đi nhầm tầng.
Trong khi cô đang tính toán thời gian quay vè phòng để gọi điện thoại và xác suất chính xác của căn phòng này, cái nào sẽ mất nhiều thời gian hơn thì cửa phòng bật mở.
Lê Lạc không thấy ai nói mình bấm sai chuông cửa liền đoán cô không đi sai phòng.
Nhưng tại sao không có ai đi ra?
Lê Lạc không nghĩ nhiều rồi bước vào phòng.