Âu Dương Túc thừa biết Nghiêm Dĩ Bạch đang theo đuổi Tô Nhược Vân, mà Tô Nhược Vân cũng dần dần có hảo cảm với anh.
Âu Dương Túc bắt đầu cảm giác có nguy cơ.
Hôm nay anh ta hẹn Tô Nhược Vân ra ngoài, thấy tâm trạng cô rất tốt, cảm xúc Âu Dương Túc cũng có chút sa sút.
"Gần đây em và anh ta sống chung rất tốt nhỉ."
Tô Nhược Vân nhẹ gật đầu, "Xem như không tệ, cảm thấy anh ta không giống người xấu như em nghĩ ban đầu."
"Nhưng em không biết những chuyện trước kia anh ta làm với em, em không được bị dáng vẻ bây giờ của anh ta lừa."
Tô Nhược Vân có chút khó hiểu, thế nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại trên giường bệnh là Âu Dương Túc, năm năm qua cũng là anh ta luôn ở bên cạnh mình.
Tô Nhược Vân có chút căng thẳng, sống với Âu Dương Túc lâu thế rồi, lần đầu tiên cô thấy anh ta nổi giận như vậy.
"Không phải như anh nghĩ đâu, thật đó, thật ra em đối với anh ta.."
Không đợi Tô Nhược Vân nói xong, Âu Dương Túc đã ngắt lời cô.
"Em sẽ phải hối hận vì thích Nghiêm Dĩ Bạch, bởi vì anh ta căn bản không xứng. Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận."
Sau khi nói xong Âu Dương Túc bỏ lại một mình Tô Nhược Vân, xoay người rời đi.
-
Năm năm nay Tô Hinh Nhi luôn xoay quanh Nghiêm Dĩ Bạch.
Mấy ngày qua cô ta ra nước ngoài một lần, vừa về nước đã hẹn gặp Nghiêm Dĩ Bạch, nói đem quà về cho anh, nhất định phải gặp một lần.
Trước kia Nghiêm Dĩ Bạch luôn dùng tư thái từ chối đối xử với Tô Hinh Nhi, nhưng lần này anh đã nhận lời.
Hai người hẹn ăn trưa ở một nhà hàng cách công ty Nghiêm Dĩ Bạch không xa.
Tô Hinh Nhi vừa ngồi xuống đã đưa quà mình mang từ nước ngoài về cho Nghiêm Dĩ Bạch.
"Thích không? Đây là em đặc biệt chọn cho anh đấy, đến lúc đó đặt trên bàn làm việc của anh, ngày nào cũng nhìn, đáng yêu bao nhiêu."
Tô Hinh Nhi đưa một cái ống đựng bút khéo léo tinh xảo, bên trên còn có chữ cái viết tắt tên của cô ta.
"Mấy món phong cách thế này không hợp với tôi, sau này từ nước ngoài về không cần đem đồ cho tôi nữa." Nghiêm Dĩ Bạch từ chối.
Tuy rằng như thế nhưng Tô Hinh Nhi có thể nhìn ra tâm trạng anh không tệ, vì vậy làm nũng nói, "Anh cầm đi mà, ít nhiều gì cũng là tấm lòng của em."
Cuối cùng Nghiêm Dĩ Bạch không từ chối, cũng không nhận lấy.
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Nghiêm Dĩ Bạch sắp đến giờ làm việc, đứng dậy rời đi.