Chương 26: Là em thật sao!

"Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi chỉ nhặt từ dưới đất lên thôi, là của anh nên trả lại cho anh."

Cô gái thấy người đàn ông ngẩn người không nhịn được lại cười.

"Nhược Vân! Nhược Vân, là em thật ư!"

Cô gái bị hành động bất chợt của người nọ làm hoảng sợ, "Anh bỏ tay ra, bỏ tôi ra! Âu Dương Túc, Âu Dương Túc.."

"Âu Dương Túc cũng ở đây, vậy nhất định em là Nhược Vân, anh biết ngay chắc chắn em không chết, mọi chuyện đều là lừa anh mà."

Nghiêm Dĩ Bạch như khóc như cười, dọa Tô Nhược Vân sợ đến mức mặt mày trắng bệch, "Tôi không quen anh, có phải anh nhận nhầm người không, buông tôi ra. Buông ra.."

Cánh tay cô bị anh tóm đến phát đau.

Cũng may anh không tới gần nữa mới khiến Tô Nhược bình tĩnh một chút.

" Năm năm trước em mắc u não, phải thay thận cho mẹ, em còn bán đêm đầu của mình cho anh với giá một trăm vạn, sau đó.. Không đúng, chúng ta là người yêu thời đại học, sau đó em chia tay anh, thật ra là vì em mắc bệnh nên không muốn liên lụy anh, em còn nhớ không? Những chuyện này, em có nhớ không? Chuyện năm năm trước. "

Nghiêm Dĩ Bạch vội vã muốn kể rõ những chuyện cần thiết cho cô.

Nhưng lời nói lộn xộn khiến người nghe hoàn toàn tưởng rằng anh mắc bệnh về đầu óc.

" Thật xin lỗi, tôi thật sự không quen anh, nhất định là anh nhận nhầm người rồi. "

Tô Nhược không muốn nói chuyện với anh nữa, chắc chắn anh là bệnh nhân tâm thần, đã bị chuyện gì đó kí©h thí©ɧ.

Tô Nhược định đi, Nghiêm Dĩ Bạch tiến lên tóm lấy tay cô lần nữa.

Tô Nhược sợ tới mức hét ầm lên," Bỏ tôi ra! Âu Dương Túc cứu em, Âu Dương Túc. "

Lúc này Âu Dương Túc vừa bước ra từ WC, nghe thấy tiếng thét chói tai vội vàng chạy tới, thấy có người nắm tay Tô Nhược liền tiến lên kéo người đó ra rồi hung hăng đấm cho một cú, cú đấm này rất mạnh.

Khiến Nghiêm Dĩ Bạch ngã sõng soài ra đất.

" Em không sao chứ, anh ta có làm gì em không? "Âu Dương Túc hỏi han Tô Nhược.

Tô Nhược trốn sau lưng anh ta, lắc đầu," Em không sao, nhưng hình như anh ta nhận nhầm người, nói em là Tô Nhược Vân gì đó. "

Âu Dương Túc khẽ giật mình, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Nghiêm Dĩ Bạch dưới đất.

Nhưng lại thấy anh đang cười hưng phấn, bị mình đánh cho mà chẳng có chút tức giận nào.

" Âu Dương Túc, đúng là anh, mọi chuyện đều do anh tính toán đúng không? Ha ha.. Anh giỏi lắm Âu Dương Túc, giấu tôi năm năm. "

Nghiêm Dĩ Bạch đứng dậy, lau khóe miệng.

Âu Dương Túc cũng thật không ngờ lại bắt gặp Nghiêm Dĩ Bạch ở chỗ này, nhíu mày," Thì ra là anh."