Nghiêm Dĩ Bạch đứng tại chỗ không hỏi tiếp, tay anh nắm bức màn, chậm rãi kéo ra.
Mà anh thì lại đứng trong bóng tối ở nửa bức màn còn lại.
Ánh mặt trời rọi vào, chiếu lên mặt Tô Hinh Nhi.
Ngũ quan của cô ta tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, vầng trán khá giống Tô Nhược Vân.
Tô Hinh Nhi bị mặt trời chiếu vào mắt làm nheo mắt lại, lông mi thật dày chớp chớp khi cô ta nhíu mắt lại.
Da thịt non mịn trắng nõn, cặp môi đỏ mọng xinh đẹp.
Chát..
Tô Hinh Nhi nặng nề tát vào mặt Nghiêm Dĩ Bạch.
"Nghiêm Dĩ Bạch, tến khốn nạn nhà anh, ban đầu tôi không biết chuyện của anh và chị, ở bên anh thật sự yêu anh, nhưng cuối cùng anh chỉ đang lợi dụng tôi, sau khi tôi biết chuyện của anh và chị ta, tôi muốn giữ anh, muốn khiến anh yêu tôi ở lại bên tôi là sai sao?"
"Tất cả, chẳng lẽ không phải một tay anh gây nên sao? Anh có tư cách gì ở đây chỉ trích tôi? Yêu một người cũng có lỗi hay sao? Vì đạt được người tôi yêu tôi sử dụng thủ đoạn là sai ư?"
Nghiêm Dĩ Bạch cười lạnh một tiếng, "Nhưng người đó là chị cô!"
"Vậy thì sao? Chỉ cần là người dám giành đồ với tôi sẽ không có kết cục tốt, Tô Nhược Vân chính là ví dụ, đáng đời cô ta đã chết rồi, chết hay lắm."
Nghiêm Dĩ Bạch tát cô ta một cái, khiến Tô Hinh Nhi thoáng chốc không thể lấy lại tinh thần.
Cô ta chỉ cảm giác khóe miệng mình đau nhức, còn mang theo mùi máu tươi.
"Tôi chưa từng đánh phụ nữ, cô chính là ngoại lệ, cút ra ngoài. Còn để tôi nghe thấy cô nói Nhược Vân vậy nữa, người không có kết cục tốt chính là cô." Nghiêm Dĩ Bạch cắn răng, không đợi Tô Hinh Nhi đi, anh đã xoay người rời khỏi phòng.
Tô Hinh Nhi khóc không ra nước mắt, cô ta giả vờ bình tĩnh tới đây một lòng muốn lấy lòng Nghiêm Dĩ Bạch.
Thậm chí không tiếc nói anh xem mình là Tô Nhược Vân.
Cô ta chuyện gì cũng chấp nhận, chỉ cần anh có thể ở lại bên mình.
Nhưng kết quả đổi lấy lại như vậy.
Tô Hinh Nhi khóc lóc rời khỏi nhà họ Nghiêm.
Kể từ đó, Nghiêm Dĩ Bạch càng không muốn gặp bất kỳ ai, người trong nhà lo lắng muôn phần.