Chương 4
Mấy ngày nay đều không thấy Duệ Ngữ, nghe người dưới nói sơn trang có khách quý đến.
Sau khi đi chơi hồ về, Vũ Phi liền cảm thấy tình cảm của Duệ Ngữ dành cho cô ngày càng nồng nhiệt, Duệ Ngữ thực sự là đại soái ca khó có được, gia thế quá ổn, võ công cao cường, khí phách phi phàm, đẹp trai hơn vàng. Nhưng cô lại là người hiện đại, không biết ngày nào sẽ lại đột nhiên trở về, thực sự yêu rồi, đến lúc này cô mới yêu có hai người.
Vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi đến trước một cái chòi. Ngồi lên chiếc bàn đá, hai tay ôm chiếc bàn đá, nhẹ nhàng rung rung hai chân, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn những ngôi sao phát sáng lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng củ niễng non (một loại rau của Trung Quốc), tự nói một mình: không khí thời cổ đại quả là trong lành a, ngay cả cảnh sắc ban đêm cũng sáng như vậy. Nhớ tới khúc “Nguyệt Lượng Chi Thượng” (trăng sáng trên trời) trong “Truyền kỳ Phượng Hoàng”, cất cao tiếng hát:
Em đang ngắm trăng sáng trên bầu trời cao
Có bao nhiêu mơ ước đang tự do bay cao
Dĩ vãng ngày hôm qua gió thổi bay hết những buồn đau
Em muốn cùng anh đi chung bước trên con đường rộng lao la
Sinh mệnh bị thủy triều xuống kéo theo
Có anh ở nơi xa chính là thiên đường
Ai quan tâm tình thâm ý trường
Làm khát vọng của em như mây trắng đang bay
Phía Đông chăn ngựa, phía Tây thả dê
Bản tình ca nóng bỏng vang đến trời sáng
Sau những ngày tháng thăng trầm anh ở bên ai
Ánh mắt dịu dàng làm màn đêm tuyệt đẹp
Em đợi chờ em tưởng tượng từ rất lâu linh hồn của em đã không thể thoát ra được
Tiếng vó ngựa lúc có lúc không lúc nhìn thấy, lúc không nhìn thấy
Ngọn cỏ xanh dài vĩnh hằng bỗng chốc bị gió tuyết thổi bay
Giai điệu cất lên làm kích động sự tưởng tượng
Đung đưa cơ thể bắt đầu suy nghĩ
Mã đầu cầm du dương, mã nại tửu xuyên vào ruột
Tình yêu của em chạy trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ
Sự lương thiện của anh, em không thể kháng cự
Sự thuần khiết của anh buộc chặt trái time m
Oh nụ cười của anh khiến em thìm thấy niềm tin cuối cùng
Ánh trăng mỹ lệ, anh làm ánh đèn neon ảm đạm
Trong lúc bản thân đang tự mình tiêu khiển, bỗng nhiên nột gương mặt đẹp trai chắn đường nhìn, wow, đẹp trai quá a, muốn rớt nước miếng a.
“Tiểu thư, nhìn đủ chưa?” cũng nhìn cô gái trước mắt.
Tiếng hát động lòng người, tinh linh (phù thủy) xinh đẹp.
Nhìn cô gái trước mặt, gương mặt có thể làm mê hoặc bất kì người đàn ông nào, nước da ở cô trắng ngần, miệng nhỏ nhắn đáng yêu, không kìm được hôn lên, đôi môi thật thơm và ngọt.
“Bốp” một liếng, “háo sắc”, Vũ Phi đẩy hắn ra, hoảng hốt chạy đi.
Mặt Thạnh Hạo bị cái bạt tai đó làm đỏ ửng lên, gan quả là to, lại dám động thủ đánh ta, để xem ta bắt nàng bồi thường như thế nào.
“Đêm qua ngủ ngon không, Hạo công tử?” Duệ Ngữ cất tiếng chào hỏi.
“Không những ngủ không ngon, lại còn bị một cái bạt tai.” Thạnh Hạo cười giễu nói.
“Ha ha ha, ai mà lại to gan thế, lại dám đánh huynh một cái bạt tai, đầu dùng đủ rồi sao?”
“Một nha đầu rất xinh đẹp, trong sơn trang của đệ đó.” Nghe xong, trong đầu Duệ Ngữ xuất hiện một người, Vũ Phi.
Vì a hoàn không thể to gan như thế, ngoài nha đầu đó ra còn ai nữa.
“Đệ biết người huynh nói đến là ai rồi, người đâu, đi mời Vũ Phi cô nương đến đại sảnh.” Duệ Ngữ ra lệnh.
Kẻ thù gặp nhau, mặt đỏ tía tai a!
Vũ Phi nhìn thấy lên háo sắc tối hôm qua cướp đi nụ hôn đầu của mình, liền xông tới, “Anh mau xin lỗi tôi đi.”
“Là cô nên xin lỗi bản thiếu gia, vì cô đánh ta một cái bạt tai.”
“Là tên đại háo sắc anh hôn tôi trước! Anh, đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu, anh nhân lúc người ta không phòng bị mà giở trò xằng bậy, tiểu nhân, @#$%&*()!” thao thao bất tuyệt mắng.
Thấy sắc mặt của Thạnh Hạo xanh lét, một mặt Thạnh Hạo thực sự không kìm nổi cười lớn, toàn dân thiên hạ, e rằng chỉ có Vũ Phi có thể nói ra những lời cổ quái như vậy, mắng người mà không nhả ra những lời thô tục a, cao thủ a.