Chương 50: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (13)

Thấy Bạch Tố Linh không còn sức sống héo rũ, Tề Hinh thở dài, nhẹ giọng an ủi, "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, em cố gắng nấu cơm cho anh ta nốt một tuần nữa rồi hạn chế tiếp xúc với anh ta đi. Mộ tổng không phải là người mà chúng ta có thể với tới. Cho dù anh ta là nghiêm túc, vậy sự nghiêm túc này có thể kéo dài bao lâu? Cả đời là quãng thời gian quá dài, chị không muốn em mạo hiểm. Còn nếu như anh ta cứng rắn ép buộc, vậy em cũng không cần lo lắng, chị nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ em. Cùng lắm thì... rút khỏi giới giải trí thôi! Chúng ta kiếm việc khác, không thì ra nước ngoài, chẳng lẽ anh ta còn có thể thần thông quảng đại đến mức thống trị cả thế giới sao!"

Nói đến câu cuối, Tề Hinh cơ hồ cắn răng như muốn liều mạng.

Rõ ràng lúc trước Tề Hinh luôn miệng bảo nếu cô còn không chịu cố gắng, bị công ty ép buộc đi bồi ngủ thì sẽ không thể giúp cô được gì nữa, nhưng hiện tại khi thực sự gặp phải vấn đề rồi, đối phương còn là thế lực không ai đả động nổi, Tề Hinh lại có thể nói ra lời này khiến Bạch Tố Linh không khỏi cảm động.

Bạch Tố Linh hơi cười nói, "Còn không nghiêm trọng đến vậy đâu. Mấy ngày nay tiếp xúc với Mộ Tử Quân em cũng hiểu anh ấy được một chút, anh ấy không đáng sợ đến vậy đâu."

Nhìn Bạch Tố Linh đến giờ phút này vẫn còn nói đỡ cho Mộ Tử Quân, trong lòng Tề Hinh sầu lo không thôi, "Em nhất định phải tỉnh táo, không được tùy tiện làm ra quyết định gì đâu đấy."

Cô sợ Bạch Tố Linh đã rơi vào lưới tình rồi, cho dù biết đối phương rất nguy hiểm cũng muốn đánh cược bước vào.

Bạch Tố Linh lại không biết suy nghĩ này của Tề Hinh, chỉ cho rằng cô đơn thuần lo lắng cho mình thì cười nói, "Chị yên tâm, em biết mà."

Tề Hinh thở dài, không nói gì nữa, tiếp tục lái xe đưa cô về khách sạn.

Sáng hôm sau.

Vết bầm nơi eo Bạch Tố Linh chỉ vừa mới đỡ một chút, cô đã phải tiếp tục treo dây cáp mà diễn. Mỗi lần đu người trên cao thực hiện các động tác võ thuật, Bạch Tố Linh đau đến trắng bệch cả mặt mày, mồ hôi đổ ra liên tục, nhưng vì không muốn chậm trễ mọi người nên cô lại nhịn xuống không nói, cắn răng mà diễn.

Cũng may hiện tại Bạch Tố Linh đã quen với việc diễn khi treo trên không, cộng thêm hôm qua Chu đạo diễn dồn cảnh quay nên hôm nay số lượng cảnh quay cô phải thực hiện ít hơn, mới hơn sáu giờ đã có thể kết thúc.

"Hôm nay cô làm tốt lắm," Chu đạo diễn hài lòng khen ngợi, "Trông sắc mặt cô không được tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, cô về nghỉ ngơi sớm đi."

Bạch Tố Linh cắn răng nhịn đau cong eo chào ông, "Cám ơn đạo diễn, tôi xin phép đi trước."

Thay đồ xong, Bạch Tố Linh cầm túi xách đi ra ngoài, lấy điện thoại ra tính toán báo cho Mộ Tử Quân biết hôm nay cô xong sớm thì lại thấy tin nhắn của anh, tâm tình lập tức chùng xuống.

"Mấy ngày tới em không cần đến nữa."

Bạch Tố Linh nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, sau cùng trả lời, "Được."

Cất điện thoại vào trong túi, Bạch Tố Linh bắt xe trở về khách sạn. Vào trong phòng, cô ném túi xách lên giường rồi ngả lưng nằm xuống, không cẩn thận động đến vết thương nơi eo, cơn đau đớn truyền đến khiến cô nhớ lại ngón tay anh dịu dàng bôi thuốc cho cô tối qua.

Anh lúc đó ôn nhu như vậy, bị cô nói tới nói lui cũng không tức giận, còn phối hợp theo cô điều chỉnh lực đạo nơi tay...

Bạch Tố Linh rầu rĩ gác tay che lại mắt.



Tại sao lại không muốn cô qua nữa chứ?

Không phải đã nói muốn tiềm quy tắc cô cả đời sao?

Chẳng lẽ bây giờ, cho dù là không danh không phận cũng không muốn cô nữa?

Nghĩ đến đây, Bạch Tố Linh liền cắn môi, một cỗ uất ức dâng lên trong lòng.

Từ bao giờ mà cô lại trở nên thấp hèn như thế chứ!

Hừ! Không đến thì không đến!

Mặc kệ anh ta! Không nghĩ nữa!

Ellie nhìn tâm tình cô lúc lên lúc xuống, không nhịn được lên tiếng, "Ký chủ, chị có thể gọi điện hỏi Mộ Tử Quân mà?"

"Không hỏi!" Bạch Tố Linh hờn dỗi, "Chính anh ta bảo muốn tiềm quy tắc chị cơ mà, để anh ta tự đến nói!"

Ellie ngậm miệng, không dám nói nữa, lủi thủi lặn xuống.

Miệng thì nói không hỏi, nhưng đến lúc bôi thuốc, Bạch Tố Linh vẫn dùng lọ thuốc mỡ mà Mộ Tử Quân đã đưa cho cô.

*

Quay thêm hai ngày nữa, đoàn phim phải di chuyển đến thành phố khác để lấy cảnh. Lúc Tề Hinh đưa cô ra sân bay, liêc tục dặn dò cô phải chú ý bảo vệ bản thân, gặp chuyện nhất định phải gọi điện báo cô, đồng thời cũng nói sẽ tranh thủ cách vài ngày lại qua nhìn cô.

Thành phố đoàn phim phải đến nằm ở tỉnh C, cách nơi hiện tại hai tiếng bay. Vì là cảnh quay ngoại cảnh nên lúc đáp xuống thành phố, cả đoàn phải tiếp tục di chuyển thêm mấy tiếng đồng hồ mới đến địa điểm được chọn. Nhân lúc đoàn phim còn cần sắp xếp đạo cụ và bối cảnh, Chu đạo diễn cho các diễn viên nghỉ ngơi một ngày.

Trước khi Bạch Tố Linh về phòng mình, Chu đạo diễn gọi cô lại bảo, "Đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] đang tổ chức casting, cô có biết không?"

"Hinh tỷ có từng nhắc qua, sao vậy đạo diễn?" Bạch Tố Linh tò mò hỏi.

"Tôi thấy cô rất hợp với tạo hình cổ trang, cộng thêm thời gian qua biểu hiện của cô thế nào tôi đều thấy rõ, vừa vặn trong bộ phim này có một vai diễn rất hợp với cô nên muốn đề cử cho cô một slot thử kính, cô có muốn thử không?" Chu đạo diễn cười hỏi.

Bạch Tố Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cẩn thận suy nghĩ kỹ. Tề Hinh từng nhắc qua về bộ phim này với cô, so sánh với đoàn phim [Đế quân độc sủng thê] cũng không thua kém bao nhiêu, đầu tư cao, kịch bản ổn, nam nữ chính đã được tuyển chọn xong, đều là người có lưu lượng cao.



Cộng thêm Chu đạo diễn chỉ bảo đề cử cho cô đi thử kính chứ không phải trực tiếp lấy vai cho cô, Bạch Tố Linh liền hỏi lại, "Không biết vai diễn mà đạo diễn muốn đề cử cho tôi là vai nào?"

Chu đạo diễn cười nói, "Chỉ là vai nữ ba thôi, nhưng lại là nhân vật bên phe nữ chính, phần lớn cảnh quay đều là cùng với nam hai, tạo hình rất hợp với cô mặc dù tính cách thì hơi khác so với Lan Khinh."

"Như vậy đã là rất tốt rồi," Bạch Tố Linh vội nói, "Cám ơn đạo diễn rất nhiều! Tôi nhất định sẽ không để ngài mất mặt đâu."

"Haha, tôi đương nhiên là tin tưởng cô. Cô về phòng đi, lát nữa có lẽ đoàn phim bên kia sẽ liên lạc với bên cô."

Bạch Tố Linh chân thành cám ơn ông lần nữa rồi trở về phòng.

Quả đúng như lời ông nói, vài tiếng sau, Tề Hinh gửi kịch bản sang cho cô, đồng thời nói với cô chuyện đoàn phim [Phượng hoàng giáng thế] muốn mời cô tham gia thử kính vai nữ ba, "Chị đã xem kịch bản rồi, vai này không tồi, em tranh thủ thời gian chuẩn bị cho tốt, cố gắng bắt lấy vai diễn này. Thời gian quay chụp vừa vặn sau khi em kết thúc công việc ở [Đế quân độc sủng thê] nên sẽ không có va chạm gì."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị."

Sau khi cúp máy, Bạch Tố Linh tranh thủ hôm nay được nghỉ xem kỹ kịch bản.

Đây là một bộ phim lấy bối cảnh cổ trang, nữ chính là tiểu thư dòng chính của phủ tể tướng, từ nhỏ đã được nuôi dạy cẩn thận với mục đích đưa nữ chính vào cung hầu hạ Hoàng thượng.

Nhưng nữ chính không cam lòng trở thành con rối của gia tộc, cũng không cam lòng trở thành một trong trăm vị phi tử của vị hôn quân không cần mẫn yêu dân lại hoang da^ʍ vô độ kia. Trong lúc vô tình nữ chính gặp gỡ nam chính, cũng chính là Vương gia của triều đình, đồng thời là em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng thượng.

Từ đó số phận của hai người được gắn kết với nhau, sau này phát hiện nam chính muốn lật đổ Hoàng thượng lên ngôi nắm quyền, cộng thêm biết nam chính thích hợp làm vua hơn Hoàng đế, nữ chính đã sử dụng trí thông minh của mình để không bị Hoàng đế chọn vào cung, thậm chí còn ban hôn cho mình và nam chính, sau đó quang minh chính đại ở bên nam chính trợ giúp hắn thực hiện đại nghiệp.

Kết cục đương nhiên là Hoàng đế bị lật đổ, nam chính lên ngôi vua, phong nữ chính là Hoàng hậu, hơn nữa còn hứa hẹn nhất sinh nhất thế nhất hậu vô phế vô phi.

Vai nữ số ba là một ca kỹ bán nghệ không bán thân trong thanh lâu được nữ chính tình cờ cứu giúp khi đang bị một tên công tử thế gia cưỡng ép, sau đó lại được nữ chính chuộc thân, từ đó đi theo nữ chính. Biết kế hoạch của hai người, nàng tình nguyện vào cung hầu hạ Hoàng đế để làm gián điệp. Dựa vào dung nhan tựa thiên tiên cùng vô số ngón nghề bản thân quan sát được khi còn ở trong thanh lâu, nàng rất nhanh đã trở thành tân sủng, sau đó cũng vô hạn chiếm giữ được ân sủng của Hoàng đế.

Dựa vào đó, nàng bắt đầu nắm bắt được những tin tức quan trọng để kịp thời báo cho nam nữ chính, đồng thời giúp bọn họ thổi gió bên tai Hoàng đế, mê hoặc hắn làm ra nhiều quyết định sai lầm, khiến cho rất nhiều đại thần trong triều ngày càng không vừa lòng với hắn.

Tuy rằng ban đầu nữ chính cứu nàng là có mục đích, nhưng nữ chính cũng không phải loại người vô tình, sau khi đại nghiệp hoàn thành, nữ chính giúp nàng ra khỏi cung, sửa đổi thân phận, cho nàng một cuộc sống mới.

Đọc xong, Bạch Tố Linh hiểu được vì sao Chu đạo diễn nói nhân vật này phù hợp với cô.

Thứ nhất, dung mạo cô đủ sức để cân "dung nhan tựa thiên tiên" kia. Thứ hai, tuy khuôn mặt cô bình thường không có nét quyến rũ của yêu phi nhưng chỉ cần trang điểm một chút là có thể thay đổi, giống như lúc cô say rượu thì khí chất toàn thân liền biến đổi vậy. Thứ ba, tuy nhân vật này là yêu phi nhưng thực ra, tự tôn của nàng rất cao, khí chất cũng rất sạch sẽ, chấp nhận vào cung quyến rũ Hoàng đế chỉ là vì muốn báo đáp ân tình mà thôi.

Mà điểm này thì lại rất hợp với khí chất vốn có của cô.

Có thể nói, nhân vật này còn phù hợp với cô hơn cả Lan Khinh trưởng lão. Vì vậy, Bạch Tố Linh liền nghiêm túc xem kỹ kịch bản và phân tích nhân vật này, chuẩn bị cho buổi thử vai sắp tới.