Chương 48: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (11)

Bạch Tố Linh bấm chuông, vài giây sau, cánh cửa gỗ trước mặt mở ra, Mộ Tử Quân đứng đằng sau thấy là cô đến thì hơi cười, nghiêng người để cô bước vào.

Bạch Tố Linh chào anh một tiếng, bước vào nhà, theo thói quen cởi giày rồi tiến thẳng vào phòng ăn. Trên bàn ăn đặt ba món ăn đơn giản không khác gì ngày thường cô nấu, nhìn khói trắng vẫn còn nhẹ bay lên, Bạch Tố Linh biết anh đã canh chuẩn thời gian để hâm nóng lại đồ ăn, chỉ chờ cô đến liền có thể thưởng thức.

Mộ Tử Quân đi theo sau cô vào trong, tự nhiên mà thân thuộc nói, "Em đói rồi chứ? Ngồi xuống đi, để tôi xới cơm."

Mộ Tử Quân hiện tại không còn mặc bộ vest đen lịch lãm nghiêm chỉnh nữa, thay vào đó là một chiếc áo thun và quần dài. Nhìn anh ăn diện thoải mái ở trước mặt mình, tự nhiên mà đem bát cơm đầy đưa cô, trên bàn đặt mấy món ăn nhà đơn giản, không hiểu sao trong đầu Bạch Tố Linh đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Chồng ở nhà nấu cơm chờ vợ đi làm về.

Trong tích tắc, khuôn mặt Bạch Tố Linh đỏ bừng lên, cô luống cuống xấu hổ cúi gằm mặt nhìn bát cơm trắng đang tỏa khói nghi ngút.

Cô vừa nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ!!!

Mộ Tử Quân ngồi xuống đối diện với cô, nhìn cô đột nhiên cúi đầu không nói lời nào, hai vành tai còn ửng đỏ thì nghi hoặc, dò hỏi, "Em sao vậy?"

"Kh--không có gì," Bạch Tố Linh lắp bắp.

Mộ Tử Quân không nhìn ra được suy nghĩ của cô, đành đẩy dĩa gà kho gừng đến trước mặt cô nói, "Em nếm thử xem tay nghề tôi thế nào."

"À... được," Bạch Tố Linh cầm đũa lên, cố gắng bình tĩnh lại, gắp một miếng gà bỏ vào trong bát mình rồi bắt đầu ăn.

"Thế nào?" Mộ Tử Quân hỏi.

"Ngon lắm!" Bạch Tố Linh nhanh chóng bị thức ăn chuyển dời sự chú ý, không còn xấu hổ nữa, "Không ngờ anh bình thường bận rộn như vậy mà vẫn có thể nấu ăn tốt thế này!"

Mộ Tử Quân mỉm cười hài lòng, chủ động gắp thêm một miếng gà đặt vào bát cô, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Hai người đều đói nên ăn rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã ăn xong.

Bạch Tố Linh thấy Mộ Tử Quân đứng dậy dọn bát đũa thì vội đứng lên ngăn lại, "Anh nấu cơm rồi, để tôi--- Ah!!"

Chỗ eo đột nhiên truyền đến cơn đau, Bạch Tố Linh nhíu mày theo phản xạ đưa tay ôm lấy eo.

Vừa rồi cô đứng lên mạnh quá, đυ.ng vào vết thương nơi eo rồi.

Mộ Tử Quân thấy Bạch Tố Linh đột nhiên đau đớn hô lên, sắc mặt không tốt ôm lấy bụng thì hoảng hốt, vội vàng đặt bát đũa xuống đi đến bên cạnh cô hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không sao," Bạch Tố Linh nhíu mày xoa eo, từ từ đứng thẳng dậy, "Chắc do lúc quay phim treo dây cáp lâu quá, hiện giờ bắt đầu phát tác."

"Treo bao lâu?" Mộ Tử Quân cau mày.

"Ừm... hai ba tiếng gì đó..." Bạch Tố Linh nhẩm tính trong đầu.

Vừa nghe là hai ba tiếng, Mộ Tử Quân không quan tâm gì nữa dứt khoát vạch áo cô lên, lập tức thấy được nơi eo có một vòng thâm đen bầm tím, đối lập với làn da trắng nõn liền trông cực kỳ khủng bố.

"Mộ Tử Quân! Anh làm cái gì vậy?" Bạch Tố Linh hốt hoảng lùi ra sau, không ngờ lại động đến vết thương trên eo, một trận đau đớn truyền đến khiến cô không nhịn được lần nữa hô lên, nhíu chặt mày ôm bụng.

Sắc mặt Mộ Tử Quân trầm xuống, không nói không rằng bỏ đi.

Bạch Tố Linh vẫn còn bị động tác ban nãy của anh dọa sợ nên không để ý đến anh, cẩn thận bước đến bàn ăn ngồi xuống.



Đau quá đi mất!

Lúc nãy quay xong thì cô chưa thấy gì cả, chỉ mỏi một chút, không ngờ nửa tiếng sau nó mới bắt đầu phát tác, lại còn đau đến mức này.

Không bao lâu sau, Mộ Tử Quân đã trở lại, không nói lời nào đến trước mặt cô, khom người đưa tay bế bổng cô lên.

"Ahh! Mộ Tử Quân, anh muốn làm gì?"

Bạch Tố Linh bỗng có chút sợ hãi, giãy giụa muốn xuống, lại bị Mộ Tử Quân tức giận quát, "Ngồi im!"

Bạch Tố Linh ngẩn người, nhất thời không nhúc nhích nữa.

Tuy biết Mộ Tử Quân đáng sợ nhưng ở trước mặt cô, anh vẫn luôn thu liễm khí thế của mình khiến cô dần dần đối với anh không còn sự sợ hãi câu nệ nữa. Lúc này bị Bạch Tố Linh chọc giận nên Mộ Tử Quân không thu liễm nữa, nộ khí cùng lãnh khí điên cuồng tỏa ra, lập tức dọa đến Bạch Tố Linh.

Thấy cô không còn động đậy nữa, khí thế toàn thân Mộ Tử Quân giảm bớt nhưng sắc mặt vẫn đen như cũ, bế cô đến phòng khách rồi đặt cô xuống ghế sô pha, sau đó cũng ngồi xuống cạnh cô.

"Vén áo lên," Mộ Tử Quân cau mày nói.

"M--Mộ Tử Quân, anh muốn làm gì?" Bạch Tố Linh lo sợ hỏi.

"Bôi thuốc," Mộ Tử Quân huơ lọ thuốc trong tay cho cô thấy.

Biết rõ là anh chỉ muốn giúp mình bôi thuốc, tâm Bạch Tố Linh rốt cuộc đặt trở về vị trí cũ. Cô ngượng ngùng cười với anh, vừa cầm lấy lọ thuốc vừa nói, "Chuyện này để tôi tự làm được rồi, không dám phiền Mộ tổng."

Vậy mà lúc nãy cô còn cho rằng anh muốn tiềm quy tắc cô chứ, xấu hổ chết mất!

Mộ Tử Quân nhíu mày nhìn cô hai giây, rốt cuộc thỏa hiệp đứng lên, quay trở lại phòng ăn dọn dẹp chén bát đem đi rửa.

Bạch Tố Linh thở phào một hơi, cúi đầu nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, đang định bôi thuốc thì đột nhiên nghe thấy âm thanh rửa bát từ phòng bếp vọng lại. Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc đứng dậy nén đau đi vào phòng vệ sinh.

Phòng bếp, phòng ăn và phòng khách thông nhau, cô không dám ngồi ở ngoài kia quang minh chính đại vén áo bôi thuốc.

Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Bạch Tố Linh đứng trước gương quan sát eo mình, lúc này mới hiểu tại sao Mộ Tử Quân lại tức giận đến vậy.

Chính cô còn tự thấy phần eo của mình đáng sợ.

Bạch Tố Linh một tay giữ áo, một tay bôi thuốc mỡ lên phần bị thâm tím, một trận mát lạnh theo đầu ngón tay của cô dần lan ra khắp eo.

Bôi xong phía trước, Bạch Tố Linh xoay người lại, đang định quay ra sau nhìn để bôi thuốc ở phần lưng thì cơn đau đớn lại truyền đến, Bạch Tố Linh không nhịn được hít một ngụm khí.

Thật sự quá đau!

Chỉ vừa động eo một tí liền đau, cô còn chưa kịp nhìn đến vết thương nữa, làm sao để bôi thuốc bây giờ?

Bạch Tố Linh cắn răng nhịn đau, cố gắng chỉ chuyển động phần đầu rồi dựa vào hình ảnh phản chiếu trong gương để bôi thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ bôi được một ít ở hai bên hông.

Bạch Tố Linh chán nản thở hắt một hơi, không ngờ quay phim thôi cũng cực khổ thế này.

Đang định thử lại lần nữa, bên cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Mộ Tử Quân hỏi vọng vào, "Bạch Tố Linh, em bôi thuốc xong chưa?"

"Sắp xong rồi, anh cần dùng phòng tắm sao?" Bạch Tố Linh theo phản xạ vội bỏ áo xuống.

"Ra đây."



Bạch Tố Linh đắn đo hai giây, rốt cuộc mở cửa.

Vừa bước ra ngoài, bản thân lại bị anh ôm lên.

Lần này đã có kinh nghiệm nên Bạch Tố Linh không giãy giụa nữa, để mặc cho anh ôm mình trở về phòng khách.

Sau khi đặt cô xuống sô pha, Mộ Tử Quân cầm lấy lọ thuốc trong tay cô, ngồi ra phía sau hỏi, "Em tự vén áo hay để tôi?"

"Mộ tổng, không cần đâu, tôi đã bôi xong rồi," Bạch Tố Linh xấu hổ không muốn anh giúp nên đành nói dối.

Không ngờ rằng Mộ Tử Quân không tin thì thôi, lại còn không nói hai lời liền cầm vạt áo sau lưng cô vén lên. Bạch Tố Linh hốt hoảng, vội giữ lấy vạt áo trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng lên quẫn bách hô, "Mộ tổng..."

"Ngồi im."

Nhớ đến khí tràng lúc nãy của Mộ Tử Quân, Bạch Tố Linh lập tức nghe lời, không dám động đậy.

Giây sau, trên lưng cô liền truyền đến cảm giác mát lạnh.

Ngón tay Mộ Tử Quân mang theo thuốc mỡ di chuyển ở trên lưng cô, rõ ràng thuốc mỡ mang đến cảm giác mát lạnh nhưng nhiệt độ toàn thân Bạch Tố Linh lại cứ chậm rãi tăng dần.

Có lẽ vì sợ làm cô đau nên động tác của anh rất nhẹ, tựa như lông chim cọ qua lưng cô, khiến cô rốt cuộc nhịn không nổi cười thành tiếng, "Mộ... Mộ tổng... anh mạnh tay hơn một chút đi... Haha... nhột quá..."

Mộ Tử Quân nghe lời, tăng lực đạo nơi tay, không ngờ Bạch Tố Linh lại "ah" lên một tiếng, "Mộ tổng, lại nhẹ một chút, đau quá."

Mộ Tử Quân điều chỉnh lực đạo lần nữa, thấy lần này Bạch Tố Linh không còn ý kiến gì thì cong môi cười, mang theo ý cưng chiều chê bai cô, "Đúng là khó hầu mà."

Bạch Tố Linh ngượng ngùng, cố gắng phản bác, "Cũng đâu có bắt anh giúp tôi bôi thuốc..."

Mộ Tử Quân không đáp lời, mỉm cười bôi thuốc nốt phần lưng còn lại.

"Được rồi," bôi xong, Mộ Tử Quân báo một tiếng, đóng nắp lọ thuốc lại.

Bạch Tố Linh vội thả áo xuống, xấu hổ không dám nhìn anh nói, "Cám ơn anh."

Nhìn cô cúi đầu lộ ra hai vành tai ửng đỏ, Mộ Tử Quân cong môi cười, ân một tiếng rồi đi rửa tay.

Lúc trở ra, điện thoại của Bạch Tố Linh đột nhiên đổ chuông, anh liền nói với cô, "Ngồi yên đó, để tôi lấy."

Điện thoại của cô đặt ở trong túi xách vẫn còn đang để ở trên ghế bàn ăn, Mộ Tử Quân đem túi xách của cô lại đưa cho cô, Bạch Tố Linh đón lấy, lấy điện thoại ra thì thấy là Tề Hinh gọi đến.

"Alo, Hinh tỷ, chị gọi cho em có chuyện gì vậy?"

"Em rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao không ở trong khách sạn?" Tề Hinh tức giận cùng lo lắng hỏi.

Bạch Tố Linh theo bản năng liếc nhìn sang Mộ Tử Quân, thấy anh cũng đang nhìn mình thì vội thu lại tầm mắt, giả vờ bình tĩnh thản nhiên trả lời, "Em đang ở nhà bạn, chị tìm em có chuyện gì không?"

"Em thì làm gì mà có bạn!" Tề Hinh phũ phàng phản bác, "Thành thật nói cho chị biết, đã mười giờ đêm rồi em còn ở đâu? Làm gì?"

Bạch Tố Linh do dự cắn môi, cuối cùng đành thành thật, "Em đang ở nhà Mộ tổng."

Đầu dây bên kia, Tề Hinh bị một lời này của cô dọa cho đứng tim, hét lớn, "Em nói cái gì?? Nhà Mộ tổng?! Tại sao em lại ở đó giờ này?? Không phải anh ta thật sự muốn tiềm quy tắc em đấy chứ?!!!"