Chương 27: Trở về thời học sinh (25)

Chườm đủ nửa tiếng, Diệp Khinh Quân xử lý bọc đá, trả lại khăn cho nhân viên y tế rồi tiến lại bên cạnh Hàn Nhược Linh. Vốn định đưa tay bế cô lên thì lại bị Hàn Nhược Linh cự tuyệt, khẳng định bản thân có thể tự đi đường, Diệp Khinh Quân liền nhìn qua phía nhân viên y tế.

Nhân viên y tế bị anh nhìn liền hiểu, cười nói, "Nếu có thể thì nên hạn chế di chuyển hết mức tối đa, như vậy chân sẽ mau lành hơn."

Vì vậy, cuối cùng Hàn Nhược Linh vẫn bị Diệp Khinh Quân ôm đi một đường từ phòng y tế trở về lớp học.

Lúc này lớp vừa mới bắt đầu tiết kế tiếp, giáo viên bộ môn cũng mới tiến vào lớp không lâu, thấy Hàn Nhược Linh bị Diệp Khinh Quân ôm về như vậy thì giật mình lo lắng hỏi han, sau biết là cô bị bong gân thì cũng không nói gì nữa, bắt đầu bài giảng, chỉ là âm thầm ghi nhớ vấn đề giữa hai học sinh này.

Vì thế, trong cùng một ngày, Trần lão sư bị tận hai đồng nghiệp nhắc nhở về quan hệ giữa Diệp Khinh Quân và Hàn Nhược Linh, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Tuy trường học cấm yêu sớm, nhưng mà hiện tại phụ huynh hai nhà đều không quan tâm, chỉ cần con em biết giữ chừng mực thì cô còn có thể làm gì bây giờ? Hiệu trưởng của trường còn là bác ruột của người ta a.

Người ta bị thương ở chân, bạn trai chăm sóc bế đi đường cũng đâu phải chuyện gì quá đáng đúng không?

Nhiều khi cô kể với phụ huynh, phụ huynh còn cảm thấy hài lòng khi con gái mình được con trai nhà người ta nâng niu trân trọng nữa ấy chứ!

*

Bốn giờ chiều, trường học đúng giờ tan lớp, các học sinh ùa ra cổng trường như ong vỡ tổ.

Diệp Khinh Quân một bên chờ Hàn Nhược Linh thu dọn đồ đạc, một bên nói với Tô Kiêu và Từ Minh, "Hai cậu hôm nay không cần đi cùng bọn tớ, có việc cần hai cậu đi làm."

"Á?" Tô Kiêu ngạc nhiên nhìn anh, "Việc gì vậy Quân ca? Cậu cứ nói, chúng tớ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Khinh Quân liếc qua Lý Nghiên Tuyết đứng ở phía trên không xa, trong mắt xẹt qua một mạt thâm trầm, "Hẹn Lý Nghiên Tuyết đến hẻm bên cạnh trường rồi chờ tớ. Nhớ làm cho cẩn thận đấy."

Tô Kiêu và Từ Minh đồng loạt trợn mắt nhìn anh, không tin được thầm hỏi lại, "Lý Nghiên Tuyết? Cậu chắc chứ?"

Sao lại hẹn nữ sinh? Còn hẹn ở hẻm cạnh trường? Hai người họ đều không nhịn được liếc mắt quan sát phản ứng của Hàn Nhược Linh.

Diệp Khinh Quân lẳng lặng nhìn bọn họ, hai người họ liền biết anh thực sự nghiêm túc, ngậm miệng không hỏi nữa, trong đầu tính toán xem nên làm thế nào để dụ dỗ Lý Nghiên Tuyết.

Diệp Khinh Quân nhìn qua thấy Hàn Nhược Linh đã thu dọn xong thì đem cặp sách của cô khoác lên vai rồi bế cô lên, đi ra khỏi lớp.

"Cậu hẹn Lý Nghiên Tuyết làm gì vậy? Đừng có làm bậy đó," Hàn Nhược Linh không nhịn được nhắc nhở.

"Yên tâm, không có chuyện gì đâu," Diệp Khinh Quân nhẹ cười, "Cậu chỉ cần cẩn thận dưỡng thương là được."

Lúc hai người đi ngang qua lớp mười hai ban năm, vô tình đúng lúc Tiết Hâm từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Hàn Nhược Linh được Diệp Khinh Quân bế, trên mặt anh lập tức hiện lên lo lắng, "Cậu bị làm sao vậy?"

Từ lần đó cãi nhau thời gian trôi qua đã khá lâu, cộng thêm hai người ít gặp mặt nói chuyện nên quan hệ giữa hai người đã lắng xuống bớt, tức giận đã dần phai nhạt mà độ thân thiết cũng đồng thời giảm xuống.

"Chỉ bong gân một chút thôi, không có gì," Hàn Nhược Linh trả lời.



"Đang yên đang lành tại sao lại bị thương?" Tiết Hâm nhíu mày, lại tức giận nhìn sang Diệp Khinh Quân, mang theo ý trách móc, "Tôi giao Nhược Linh cho cậu, cậu lại chăm sóc bảo vệ cô ấy thành ra bộ dạng này? Nếu cậu không làm được thì đừng tranh với tôi!"

Diệp Khinh Quân hạ mắt nhìn anh, âm trầm lạnh lẽo nói, "Cút!"

Tiết Hâm trợn trừng mắt, đang chuẩn bị phẫn nộ thì bị Hàn Nhược Linh kịp thời ngăn lại, "Đừng cãi nhau! Tiết Hâm, không phải lỗi của Diệp Khinh Quân, là do tớ trong tiết học thể dục không cẩn thận mà thôi."

Thấy Hàn Nhược Linh vội vã bênh vực Diệp Khinh Quân, Tiết Hâm vẫn không thể khống chế được mà cảm thấy chạnh lòng, mím môi một lúc mới hỏi lại, "Thật sự là không cẩn thận? Không cẩn thận kiểu gì đến mức bị thương không đi được đường?"

Hàn Nhược Linh thầm thở dài trong lòng, cô biết Tiết Hâm không dễ lừa mà, "Là do lúc chơi bóng rổ bị bạn học khác va phải, bị cô ta ngã đè lên nên mới bị bong gân."

"Là ai?"

"Chỉ là tai nạn thôi, cậu đừng quan tâm," Nghĩ đến Diệp Khinh Quân còn đang định đi "xử" Lý Nghiên Tuyết, Hàn Nhược Linh liền trả lời qua loa, dù sao một mình Diệp Khinh Quân cũng đủ để khiến Lý Nghiên Tuyết thảm rồi.

Nhưng Tiết Hâm không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhìn cô nói, "Nhược Linh, cho dù không có tình cảm nam nữ thì chúng ta vẫn có chục năm tình bạn. Chẳng lẽ cậu còn không cho phép tớ quan tâm cậu sao? Cậu không muốn nói cũng không sao, cậu đừng quên tớ thuộc Tiết gia."

"Lý Nghiên Tuyết," lúc này, Diệp Khinh Quân, người vẫn luôn bực bội im lặng, lại lên tiếng trả lời, "Nếu muốn tìm cô ta tính sổ thì để mai đi."

"Tại sao?" Đối với Diệp Khinh Quân, Tiết Hâm vẫn luôn không thể giữ được bình tĩnh, sửng sồ hỏi.

"Cậu nghĩ tại sao?" Diệp Khinh Quân nhướng mày nhìn anh, sau đó tăng nhanh tốc độ dưới chân, ra ngoài cổng trường tiến đến xe hơi nhà cô.

Tài xế tinh mắt nhận ra được Hàn Nhược Linh từ xa, thấy cô bị người bế thì nhanh chóng xuống xe mở cửa, để Diệp Khinh Quân đem Hàn Nhược Linh đặt vào trong xe.

Diệp Khinh Quân đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu dặn dò, "Nhớ đều đặn chườm đá. Ngày mai tớ sẽ ở cổng trường đợi cậu."

"Được," Hàn Nhược Linh vui vẻ cười, "Tớ về đây, cậu nhớ có chừng mực một chút."

"Tớ biết rồi, cậu về đi."

Đợi cô rời đi rồi, Diệp Khinh Quân xoay chuyển gót chân, hướng đến hẻm bên hông trường.

Tiết Hâm đứng ở phía sau suy nghĩ trong giây lát rồi quyết định đuổi theo anh.

Diệp Khinh Quân đương nhiên phát hiện hành động của Tiết Hâm, nhưng anh không thèm để ý, vẫn theo như kế hoạch ban đầu đi đến hẻm nhỏ.

Lúc nhìn thấy Lý Nghiên Tuyết cùng với Tô Kiêu và Từ Minh đứng ở bên trong hẻm nhỏ, Tiết Hâm không nhịn được nói một câu quả nhiên trong lòng.

Diệp Khinh Quân đã bảo anh ngày mai hẵng đi tìm Lý Nghiên Tuyết tính sổ, như vậy hiện tại anh cũng không cần xen vào làm gì, khoanh tay dựa tường đứng ở một bên quan sát xem Diệp Khinh Quân tính toán như thế nào đối phó Lý Nghiên Tuyết.

Lúc Lý Nghiên Tuyết bị Tô Kiêu và Từ Minh tiếp cận dụ dỗ, vì biết rõ mình đã làm gì nên Lý Nghiên Tuyết rất sợ hãi, vốn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị hai người hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc. Nghĩ đến mình là thiên kim Lý gia, lại còn là con gái, hẳn Diệp Khinh Quân sẽ không làm gì mình, cô liền mang theo tâm trạng nôn nóng sợ hãi pha lẫn mong chờ đến hẻm nhỏ này đợi Diệp Khinh Quân.

Không quá lâu sau, Diệp Khinh Quân cùng với Tiết Hâm tiến vào hẻm nhỏ, Tô Kiêu và Từ Minh nhanh chóng bước đến đứng sau lưng anh. Lý Nghiên Tuyết nhìn bốn người, rụt rè tiến đến trước mặt Diệp Khinh Quân nói, "Diệp Khinh Quân, cậu... cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?"



Diệp Khinh Quân lẳng lặng nhìn cô, hai tay đút trong túi quần, lãnh đạm hỏi, "Tiết thể dục, cô là cố tình, đúng không?"

Tim Lý Nghiên Tuyết lập tức đánh thịch một cái, cô ta cố gắng trấn tĩnh, giả vờ không hiểu hỏi lại, "Cậu là nói vụ tai nạn đó sao? Là vô tình thật mà... Tại sao tớ lại phải cố tình hại Hàn Nhược Linh chứ..."

"Cô cho rằng không thừa nhận là sẽ thoát tội sao?" Diệp Khinh Quân nheo mắt lại, trong mắt tỏa ra một mạt sát khí lạnh lẽo.

Lý Nghiên Tuyết sợ đến mức trắng bệch cả mặt mày, hai mắt ngấn nước sắp sửa khóc đến nơi, run rẩy lắp bắp nói, "Cậu, cậu sẽ không... ra tay với con gái, đúng không?"

Diệp Khinh Quân nhếch môi cười, hơi cúi đầu hạ tầm mắt khiến Lý Nghiên Tuyết không nhìn rõ được biểu cảm của anh, "Tôi chưa bao giờ ra tay với con gái..."

Lý Nghiên Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Diệp Khinh Quân nói tiếp.

"Chúc mừng cô, cô sẽ là người đầu tiên."

Dứt lời, Diệp Khinh Quân gạt chân Lý Nghiên Tuyết, khiến cô ta ngã xuống đất.

Trên mặt đất đầy đất đá sỏi vụn, hai tay hai chân cô ta lập tức bị đá cọ xước qua. Nhưng cô ta còn chưa kịp cảm nhận được đau rát thì đã thấy Diệp Khinh Quân nhấc chân lên, tàn nhẫn dứt khoát đạp mạnh xuống cổ chân cô ta.

"Ahhhh!!!!!!" Lý Nghiên Tuyết đau đến tê tâm liệt phế hét lớn, xen lẫn trong đó là tiếng vỡ vụn của xương cốt.

Tô Kiêu, Từ Minh và cả Tiết Hâm đứng ở phía sau không khỏi lạnh cả sống lưng, nổi lên từng tầng từng tầng da gà.

Lý Nghiên Tuyết đau đớn khóc lóc nức nở, một bên ôm chân một bên ngẩng đầu nhìn Diệp Khinh Quân, trong mắt đã không còn bất kỳ tình cảm dư thừa nào nữa, chỉ còn độc một nỗi sợ hãi vô cùng tận, "Diệp Khinh Quân, cậu thật tàn nhẫn!"

Diệp Khinh Quân nở nụ cười, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia mềm mại, "Bởi vì tất cả ôn nhu của tôi đều sẽ chỉ dành cho một người," anh cúi đầu nhìn cô, tia mềm mại trong mắt kia đã biến mất, chỉ còn lại rét lạnh, "Bất kỳ người nào dám động đến cô ấy, tôi nhất định sẽ dùng toàn bộ tàn nhẫn của mình để đáp trả đối phương. An eye for an eye!"

Diệp Khinh Quân đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lý Nghiên Tuyết, khiến cô ta bỗng cảm thấy mình thật thấp hèn, "Cô nếu thông minh thì nên biết cần phải làm gì, bằng không, cũng đừng lại trách tôi tàn nhẫn! Chỉ là một cái Lý gia mà thôi."

Diệp Khinh Quân nói xong, xoay người bỏ đi ra ngoài, Tô Kiêu và Từ Minh lút cút chạy theo sau.

Tiết Hâm nhìn Lý Nghiên Tuyết chật vật đau đớn nằm trên đất, trong mắt hiện rõ thần sắc phức tạp, cuối cùng xoay người rời đi.

Tại khoảnh khắc chứng kiến hành động của Diệp Khinh Quân, anh không thể không thừa nhận, anh hoàn toàn thua Diệp Khinh Quân, thua đến tâm phục khẩu phục.

Thủ đoạn như vậy, cho dù là đối với bất kỳ ai anh cũng đều không thể động thủ chứ đừng nói đến đối phương còn là con gái.

Người như Diệp Khinh Quân, có đủ sức lực và khả năng để bảo vệ che chở cho Nhược Linh.

Anh cũng không lo lắng Diệp Khinh Quân sẽ đối với Hàn Nhược Linh tàn nhẫn, bởi vì giống như Diệp Khinh Quân đã nói, toàn bộ ôn nhu của anh đều đã dành cho cô ấy.

Từ trước đến giờ Diệp Khinh Quân mà anh tiếp xúc hầu như đều là Diệp Khinh Quân khi ở bên cạnh Hàn Nhược Linh, nếu như hôm nay anh không đi theo Diệp Khinh Quân, anh cũng sẽ không đời nào phát hiện hóa ra Diệp Khinh Quân còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Còn về phần Lý Nghiên Tuyết... cô ta đã thành ra như vậy rồi, anh cũng không còn muốn đối phó nữa.