Chương 25: Trở về thời học sinh (23)

Thân là nhà trai, Diệp phu nhân không khỏi xấu hổ ngượng ngùng hướng Hàn lão gia cười, "Hàn tổng, haha, thật ngại quá..."

Trong lòng bà lúc này lại như mặt biển ngày bão, sóng nổi không ngừng.

Mọi lần đi họp phụ huynh đâu có nhiều tình tiết bất ngờ như thế này đâu?!

Thằng nhóc thối kia vậy mà biết yêu đương rồi? Không phải nó vẫn luôn chê con gái phiền phức sao?

Hàn lão gia đã biết từ trước nên không quá ngạc nhiên, tuy rằng khi nghe đến khúc hai người đã hôn nhau ông có chút không vui nhưng vẫn khống chế tốt cảm xúc, mỉm cười nhìn Diệp phu nhân, "Bọn trẻ hiện giờ ngày một trưởng thành, bắt đầu có suy nghĩ cảm xúc riêng của mình rồi, có nhiều chuyện chúng ta cũng khó mà kiểm soát được."

Trần lão sư lặng lẽ quan sát cảm xúc của hai người, tiếp tục nói, "Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi vì đã không phát hiện ra sớm hơn, rất xin lỗi hai anh chị. Không biết đối với chuyện này anh chị có suy nghĩ như thế nào? Tôi có thể để cho hai em ngồi tách ra, đồng thời nói chuyện riêng với các em để nhắc nhở một chút."

Diệp phu nhân nhớ đến tính cách con trai mình, lại nghĩ bên mình là nhà trai, liền để Hàn lão gia nói trước.

Hàn lão gia suy nghĩ một lúc, nhớ đến lời hứa mình đã hứa với con gái, cộng thêm những thông tin mình thu thập được ngày hôm nay, ông nhìn Diệp phu nhân, ngỏ ý dò hỏi, "Không biết nhà chị có suy nghĩ thế nào?"

Bị hỏi ngược lại, Diệp phu nhân đành uyển chuyển đáp, "Chúng tôi đều sẽ dựa theo mong muốn của vợ chồng anh."

Hàn lão gia vừa nghe liền hiểu, lập tức nói thẳng với Trần lão sư, "Rất cám ơn cô đã thông báo cho chúng tôi chuyện này, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta không cần phải xen vào chuyện của hai đứa nhỏ làm gì, cũng không cần phải miễn cưỡng tách bọn chúng ra. Nếu bọn chúng biết giữ chừng mực, hiểu rõ cái gì quan trọng với bọn chúng, tôi sẽ không có ý kiến gì."

Trần lão sư kinh ngạc nhìn ông, thực sự không thể ngờ tới ông sẽ có thái độ như vậy.

Cô quay sang nhìn Diệp phu nhân hỏi, "Vậy chị thì sao?"

Diệp phu nhân mỉm cười gật đầu, "Tôi cũng đồng ý kiến với Hàn tổng. Chỉ cần hai đứa có giới hạn, biết điểm dừng, vậy tôi sẽ không việc gì phải làm người xấu cầm gậy đánh uyên ương."

"Ah... vậy sao?" Trần lão sư hơi chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, "Vậy được rồi. Nếu cả hai anh chị đều đã không có ý kiến gì thì tôi cũng sẽ theo như mong muốn của anh chị, không xen vào giữa hai đứa, đồng thời cũng sẽ giúp anh chị để ý đến hai đứa, không cho bọn chúng đi quá giới hạn."

"Được, cảm ơn Trần lão sư rất nhiều."

"Cảm ơn Trần lão sư, cô vất vả rồi."

Hàn lão gia và Diệp phu nhân cùng nói lời cảm ơn, sau đó không còn việc gì khác, hai người liền rời đi.

Hàn lão gia họp phụ huynh xong không về nhà ngay mà đi thẳng đến công ty giải quyết công việc, đợi đến buổi tối mới trở về.

Lúc này Hàn Nhược Linh đã chờ đến mỏi mòn.

Trước khi ông về, tâm trạng cô như ngồi trên bếp lửa, nôn nóng không thôi, đặc biệt là khi Diệp Khinh Quân nhắn tin báo cho cô biết, giáo viên chủ nhiệm đã gặp riêng cha mẹ hai người họ để nói về chuyện của hai người.

Tuy Diệp Khinh Quân đã trấn an cô nói rằng cha cô và mẹ anh đều đã cùng quyết định sẽ không can thiệp vào việc này, cô vẫn không kiềm được lo lắng. Cô phải tận tai nghe được suy nghĩ của ông, biết được thái độ của ông đối với Diệp Khinh Quân và quan hệ của hai người thì cô mới có thể yên tâm.



Lúc Hàn lão gia về, Hàn Nhược Linh chạy ra đón, hai mắt mang theo thăm dò nhìn ông.

Nhớ đến lời Trần lão sư nói lúc sáng, Hàn lão gia hừ một tiếng, đi vào trong nhà.

Tiếng hừ của ông khiến tim Hàn Nhược Linh nhảy vọt lên tận cổ.

Ngồi ở phòng khách, Hàn phu nhân ân cần đưa nước cho ông uống, lại đem cặp sách của ông đem vào thư phòng cất.

"Cha..." Hàn Nhược Linh ngồi xuống bên cạnh ông, mang theo ý làm nũng gọi.

"Cha cái gì mà cha!" Hàn lão gia hờn dỗi đặt ly nước xuống bàn, dùng ngón tay dí dí trán cô nói, "Hôm nay giáo viên chủ nhiệm nói cho cha biết, hai đứa đã hôn nhau rồi! Nói, hôn mấy lần rồi? Còn làm gì nữa không?"

Hàn Nhược Linh nghe ông nói thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng sợ ông hiểu lầm, cô vội nhịn xuống giải thích, "Không phải như cha nghĩ đâu! Mới, mới có một lần thôi... chính là hôm thứ bảy tuần trước ấy... Bọn con chỉ, khụ, chạm nhẹ một chút thôi, chỉ có vài giây, ngoài ra không còn gì cả. Thật đấy!"

Hàn lão gia chăm chú nhìn cô giống như muốn soi rõ xem cô có nói dối không.

"Cha! Cha đừng có nhìn con như vậy! Con xấu hổ!" Hàn Nhược Linh không nhịn được vội đứng lên chạy sang ghế đối diện ngồi xuống, che mặt lại.

Lúc này Hàn phu nhân đã đi ra ngoài, thấy hai cha con như vậy thì tò mò hỏi, "Đây là làm sao đây? Linh Nhi làm sao vậy?"

Hàn lão gia hờn dỗi mách, "Nó với thằng nhóc Diệp Khinh Quân kia đã hôn nhau rồi!"

"Ái chà!" Hàn phu nhân kinh ngạc che miệng, "Lúc nào? Mấy lần rồi? Không có làm gì khác đấy chứ?"

"Mẹ..." Hàn Nhược Linh rầu rĩ gọi.

Quả là vợ chồng có khác, hai người hỏi giống hệt nhau!

Hàn lão gia cầm tay bà kéo bà ngồi xuống, vỗ tay an ủi, "Mới có một lần thôi, chưa có gì cả, em đừng lo."

Hàn phu nhân gật gật đầu, đưa tay vỗ ngực, lại hướng Hàn Nhược Linh nói, "Hai đứa yêu nhau không sao, nhưng nhất định phải kiềm chế biết chưa?"

Hàn Nhược Linh xấu hổ đến mức muốn rỉ máu, bất đắc dĩ nói, "Tụi con biết rồi mà..."

"Hôm nay cha có nghe Trần lão sư nhận xét về Diệp Khinh Quân rồi."

Vừa nghe ông nói đến điều mình quan tâm, Hàn Nhược Linh bất chấp xấu hổ, ngẩng đầu chờ đợi nhìn ông.

"Những lời Trần lão sư nói cũng không khác mấy với lời con nói, cho nên tạm thời cha mẹ sẽ không phản đối hai đứa quen nhau. Nhưng mà tuyệt đối không được phép có những hành động thân mật với nhau, rõ chưa? Có thể nắm tay, có thể ôm, nhưng hôn là không được."

Hàn Nhược Linh vừa vui mừng vừa rối rắm nghe ông nói.

Nói chuyện với cha mẹ về đề tài này thật sự quá xấu hổ, nhưng nghĩ đến phúc lợi sau này của mình, cô không thể không liều mạng đàm phán, "Dù, dù sao cũng hôn rồi... Hôn một lần hay hai lần cũng đâu khác nhau..."



Hàn lão gia trợn mắt trừng cô, "Không được là không được. Hôn xong rồi lỡ hai đứa xúc động lên, không kiềm chế được, đến lúc đó---"

"Cha!" Hàn Nhược Linh xấu hổ gọi một tiếng, ngăn cản ông nói tiếp.

"Khụ, anh lên phòng thay đồ đi, loại chuyện này để em đến nói," Hàn phu nhân kịp thời xen vào.

Hàn lão gia thấy bà nói hợp lý, gật đầu nghe theo, đứng dậy rời đi.

Hàn phu nhân tiến đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy tay cô ôn nhu khuyên bảo, "Cha mẹ chỉ luôn muốn điều tốt nhất cho con mà thôi. Con đừng không vui, đợi đến lúc con trưởng thành, đủ mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, cha mẹ sẽ không can thiệp vào nữa."

Sinh nhật cô là vào tháng ba, vậy là phải đợi đến tháng năm sau khi tốt nghiệp sao?

Hàn Nhược Linh thỏa hiệp, ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi."

*

Sáng thứ hai.

Lý Nghiên Tuyết hào hứng đến trường.

Tuần trước giáo viên chủ nhiệm có bí mật tìm cô tìm hiểu về quan hệ giữa Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân, cô tất nhiên không giấu diếm gì mà kể hết ra, thậm chí còn thêm thắt vào một vài điều. Lúc đó sắc mặt Trần lão sư rất tệ, chắc chắn cô sẽ nhúng tay vào can thiệp sớm thôi.

Thứ bảy vừa rồi lại còn là buổi họp phụ huynh, khẳng định phụ huynh hai nhà cũng sẽ bị Trần lão sư gọi riêng ra nói chuyện, như vậy Diệp Khinh Quân sẽ không thể tiếp tục qua lại với Hàn Nhược Linh nữa rồi đúng không?

Nghĩ như vậy, Lý Nghiên Tuyết không khỏi mừng rỡ, thậm chí còn không kiềm chế được mà khẽ ngâm nga, khiến hai người bạn bên cạnh ngạc nhiên không thôi.

Bọn họ còn tưởng rằng Lý Nghiên Tuyết đã nghĩ thông, ai ngờ tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu tuần vừa kết thúc, tâm tình của Lý Nghiên Tuyết bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, trầm xuống, sắc mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ nước, khiến bọn họ không ai dám nói lời nào.

Sao Lý Nghiên Tuyết có thể không tức giận được chứ?

Trần lão sư vậy mà không hề đả động đến chuyện giữa Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân! Cũng không đổi chỗ bọn họ!

Chẳng lẽ Trần lão sư cứ thế cho qua chuyện này sao? Không phải trường học cấm yêu sớm sao? Cha mẹ bọn họ chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?

Không thể nào!

Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?!

Lý Nghiên Tuyết siết chặt hai tay, âm thầm nghiến răng nghiến lợi hô tên Hàn Nhược Linh trong lòng, giống như làm như thế là có thể băm vằm cô ra thành trăm mảnh.

Trong khi đó, Hàn Nhược Linh thấy giáo viên thật sự không có ý định xen vào bọn họ giống như Diệp Khinh Quân đã nói thì khấp khởi vui mừng, nghiêng đầu nhìn qua Diệp Khinh Quân mỉm cười vui vẻ.