“... Được thôi!” Người xa lạ trong gương tựa hồ đã nhìn ra sự khϊếp đảm và yếu đuối của cô. Cậu nói chậm lại, đưa cho cô ý kiến thứ hai: “Cô không nhận ra sao, thật ra bây giờ cô chỉ cách cửa phòng vài bước chân. Cửa đã khóa trái sao? Mà cho dù khóa trái cô cũng có thể lặng lẽ mở ra. Chạy ra ngoài báo với Tòa Thẩm phán rằng chồng của cô thực hiện nghi thức hóa thú Thiếu nữ Ánh trăng, yêu cầu người chủ trì nghi thức lột sống lớp da người thân ruột thịt của mình. Thoạt nhìn, có vẻ hắn ta không quá thuần thục chuyện lột da này. Tôi cam đoan với cô, với tốc độ của Tòa Thẩm phán thì khi các thẩm phán đến nhà cô, con gái của cô vẫn còn sống.”
Môi Bạch Li mấp máy hai lần.
Người xa lạ: “Cô lo lắng nói chuyện sẽ bị chồng cô nghe thấy sao? Không có sao, không cần lên tiếng, cô chỉ cần trả lời tôi ở trong lòng là được.”
Không, ý Bạch Li muốn nói không phải cái này.
Dù là lấy dao hay mở cửa, Bạch Li đều không làm nổi. Cô muốn nói như thế với người xa lạ nhưng lại thẹn không dám nói ra.
Cô đấu tranh vài giây, cuối cùng nói ra lời từ đáy lòng: "Cầu xin ngài…”
"A…” Người xa lạ kia chợt cảm thán một cách vô thức.
"Cầu xin ngài, giúp giúp tôi, về sau dù ngài muốn tôi làm cái gì, tôi đều…”
“Thực xin lỗi.” Người xa lạ trong gương lập tức cắt ngang: "Tôi không thể can thiệp vào giấc mộng của chính mình. Mặc dù tôi có thể nói chuyện với cô nhưng mấy năm nay, đây là lần đầu tiên, chưa nói đến có làm được gì đó hay không.”
Ngài không phải là kẻ tà ác cực kỳ mạnh mẽ sao.
Bạch Li muốn hỏi nhưng cảm giác mất đi hy vọng cuối cùng khiến cô nói không nên lời.
“Từ từ.” Người xa lạ trong gương như đột nhiên phát hiện ra điều gì: “Có phải vì cô đang nói chuyện với tôi không? Tôi hình như có thể… làm thử.”
Hy vọng lại lần nữa rực cháy lên, Bạch Li ném sạch những cấm kỵ truyền lại từ xưa, tuyệt đối không thể thốt ra những lời mà người xưa từng căn dặn với một thực thể không rõ nguồn gốc:
“Tôi cầu xin ngài.” Cô rơi nước mắt: "Tên của tôi là Bạch Ly Bác Mỹ, tôi nguyện dâng hiến hết thảy cho ngài, chỉ cần ngài có thể cứu lấy con gái của tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì vì ngài.”
Người xa lạ trong gương im lặng một lát.
“Cô.” Cậu tựa hồ có hơi rối rắm: “Nữ sĩ, nếu có thời gian thì cô đến cơ sở tuyên truyền ở địa phương của Tòa Thẩm phán mà xem tuyên truyền chống lừa đảo đi.”
Ngài không muốn sao? Bạch Li cảm giác cả người mình lạnh hơn, tựa như ruột gan bị phơi ra ngoài gió lạnh. Dáng vẻ run bần bật này dễ khiến người khác khinh thường. Nhưng người xa lạ trong gương chỉ thở dài.
"Vì cô là người đầu tiên tôi có thể nói chuyện trong giấc mơ.” Cậu nói: "Tôi đồng ý.”
Bạch Li nghe xong, chưa kịp vui mừng thì đã há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cô nhìn thấy thân hình người xa lạ trong gương biến đổi. Tấm gương bị nứt vỡ thành nhiều mảnh, bên trong xuất hiện hình ảnh những người chó thuộc giống Pomeranian.