Chương 1: Đoàn tụ

~~~

Trận mưa đầu thu thế như chẻ tre ào xuống liên miên không dứt, nhiệt độ trong núi giảm xuống nhanh chóng.

Diệp Chỉ Khê đã sốt cao từ giữa cơn mưa thu này. Từ nhỏ sức khỏe cô đã rất kém, sức chống chịu yếu, nên phát sốt hay cảm cúm lúc giao mùa cũng là chuyện thường.

Chỉ là lần này, có gì đó rất khác.

Diệp Chỉ Khê nằm trên giường, giữa lúc mơ hồ cô thoáng nghe thấy người nhà gọi điện cho Diệp Thấm.

Cuộc gọi được nối rất nhanh, Diệp Thấm nói chuyện bằng giọng áp lực pha thêm chút nức nở: "Khê Khê, em đợi chị nhé, chị lập tức bay về nước với em đây..."

Diệp Chỉ Khê há miệng thở dốc, vốn muốn nói để chị đừng lo lắng, nhưng mà ngay cả sức nói chuyện cô cũng không có.

Cô thật sự quá mệt, trong một giây khi mắt nhắm lại, thế mà cô như có một loại cảm giác đã trút được gánh nặng.

"Khê Khê! Khê Khê!!!"

Diệp Chỉ Khê nghe thấy tiếng gọi của ba mẹ và anh trai, cô nghĩ, cô chỉ cần ngủ một lát là tốt rồi, chỉ một chút thôi...

-

Diệp Chỉ Khê có một giấc mơ, trong mơ chị gái Diệp Thấm của cô là vai chính.

Bây giờ, Diệp Thấm đang là thực tập sinh của một công ty giải trí nổi tiếng ở nước H, chỉ hơn năm nữa, Diệp Thấm sẽ có thể thành công xuất đạo. Người đại diện của công ty cũng liên tục tỏ vẻ, Diệp Thấm có hi vọng trở thành nữ minh tinh nổi tiếng toàn thế giới.

Nhưng ở trong giấc mơ của Diệp Chỉ Khê, tương lai Diệp Thấm phải chịu rất nhiều trắc trở.

Từ ban đầu, chị gái vì về nước thăm cô nên đã bỏ lỡ lịch trình đầu tiên mà công ty sắp xếp. Thực tập sinh cùng tổ nhân cơ hội này đè đầu Diệp Thấm, dẫn tới việc khi chị ấy quay lại nước H, đã phải khổ sở cam chịu bị công ty đóng băng.

Diệp Thấm lãng phí mất hai năm, sau mới thắng kiện, thành công chấm dứt hợp đồng với cái công ty rác rưởi kia.

Cuối giấc mơ, Diệp Chỉ Khê thấy Diệp Thấm sau khi cắt đứt hợp đồng ở sân bay trong nước, lọt vào vòng vây của phóng viên.

"Diệp Thấm, trước đó vì để về nước gặp mặt em gái lần cuối, cô không tiếc xé mặt với công ty nước H, giờ cô có hối hận không?"

"Mấy năm nay, cô có oán hận cô em gái đã chết kia không?"

"Diệp Thấm......"

Diệp Chỉ Khê nghe được mấy câu hỏi của phóng viên, cứng đờ tại chỗ.

Trong bầu không khí hỗn loạn ầm ĩ này, một người đàn ông với khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trước mắt cô.

Không đợi cô phản ứng lại, đối phương đã hơi cúi người, giơ tay lấy đi miếng ngọc nhỏ đeo trên cổ cô: "Thật ra cô đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, là em gái của nữ chính vạn nhân mê - Diệp Thấm, việc cô qua đời khiến sự nghiệp diễn xuất của Diệp Thấm đi vào vũng bùn lầy."

"Diệp Chỉ Khê."

Người đàn ông không cho cô cơ hội lên tiếng, mở miệng nói tiếp: "Còn giờ đây, cô phải bình an trưởng thành."

Cô còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt người đó, thì đã bị một lực mạnh đẩy ra khỏi giấc mơ.

-

Diệp Chỉ Khê lại mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là mặt trần phòng ngủ quen thuộc.

Cô theo bản năng sờ soạng một lượt, phát hiện miếng ngọc nhỏ vẫn êm đẹp treo trên cổ mình.

Động tác của cô vô cùng nhỏ mà nhẹ, Diệp Kỳ Thạc ngồi ở mép giường cũng không nhận ra, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Đa tạ Đấu Chiến Thắng Phật..."

Diệp Chỉ Khê lén thò đầu rón rén tới gần, mới nghe rõ anh trai đang nói cái gì--

"Đa tạ Đấu Chiến Thắng Phật phù hộ độ trì cho Khê Khê tai qua nạn khỏi, về sau tín nam nhất định sẽ treo áo lông dê của Mỹ Hầu Vương lên cung kiếng ngày đêm, hy vọng Đại Thánh có thể tiếp tục phù hộ cho em gái con."

Diệp Chỉ Khê không nhịn nổi, phụt cười ra tiếng.

"Khê Khê, em tỉnh rồi?!!"

Diệp Kỳ Thạc nhảy tưng tưng vòng quanh giường, nhìn còn hưng phấn hơn cả bắt được vàng: "Có đói bụng không? Anh vào bếp nấu cho em chút đồ ăn nhé."

Diệp Chỉ Khê lắc đầu, ý bảo mình không đói.

"Anh, chị đang ở đâu? Chị về rồi ạ?"

Giấc mơ vừa rồi khiến cô có chút lo lắng.

Nghe cô hỏi thế, mặt Diệp Kỳ Thạc hiện ra chút khó xử: "Ở nước H mưa to, Diệp Thấm bị hoãn chuyến bay, khả năng không về sớm được đâu."

"Mưa to ạ?"

Diệp Chỉ Khê đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt lập tức sáng như đèn pha, "Em muốn gọi điện thoại cho chị."

Cô năn nỉ Diệp Kỳ Thạc gọi điện cho Diệp Thấm giúp cô, rất nhanh chị đã xuất hiện trên màn hình, sau lưng là phòng nghỉ VIP của sân bay.

"Chị ơi!" Diệp Chỉ Khê cầm điện thoại, vui sướиɠ gọi người bên kia một câu, "Bệnh của em đã tốt rồi, chị không cần phải bay về thăm em nữa đâu nha..."

Cô còn chưa nói hết mấy lời đã soạn sẵn trong đầu, đã bị Diệp Thấm đạp gãy: "Chị đây không phải về nước thăm em đâu nhé."

Diệp Thấm nghiêm mặt, lau nước mắt nơi khóe mi, cứng ngắc mở miệng: "Chị về nước là vì chị nhớ ba mẹ thôi."

Diệp Chỉ Khê bị cắt ngang cũng không giận dỗi, chỉ mỉm cười ngọt ngào với Diệp Thấm. Cô biết chị gái luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng, khăng khăng muốn về nước cũng là vì lo lắng cho cô.

Cô cũng rất muốn gặp Diệp Thấm, nhưng cô càng mong chị gái có thể thực hiện được ước mơ hơn, khi ấy chị đứng trên sân khấu rực rỡ tỏa sáng, được vô số fans yêu mến.

Dù giấc mơ kia là thật hay giả, cô đều phải ngăn Diệp Thấn về nước vào thời điểm này.

Diệp Chỉ Khê nói không lại Diệp Thấm, đành phải tìm cứu viện bên ngoài. Cô lén túm góc áo Diệp Kỳ Thạc, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn anh trai.

Kẻ cuồng em gái là như thế nào?

Diệp Kỳ Thạc đầu hàng trong nháy mắt, vững vàng đứng trước ánh mắt gϊếŧ người của chị gái song sinh: "Chị, Khê Khê nói đúng, chị về một chuyến cũng quá vất vả."

"Anh Tề Dương vừa làm kiểm tra cho Khê Khê rồi, con bé hồi phục khá tốt. Hi hi, chắc chắn là thần tượng Đấu Chiến Thắng Phật đã nghe được lời cầu khẩn của em đó, nên bệnh của Khê Khê mới tốt lên nhanh như thế..."

Mắt thấy Diệp Kỳ Thạc lại chuẩn bị buôn đa cấp lợi ích của thần tượng Tôn Ngộ Không, Diệp Thấm trợn trắng mắt: "Ngu ngốc."

Sau đó, trực tiếp ngắt điện thoại không chút nể nang.

Diệp Chỉ Khê:......

Diệp Kỳ Thạc:......

Hai người nhìn điện thoại đen xì, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Diệp Chỉ Khê cẩn thận lên tiếng: "Chị ấy vẫn về ạ?"

Diệp Kỳ Thạc nhún vai, tỏ vẻ ai mà biết: "Vì sao em lại không muốn để Diệp Thấm về nước?"

Diệp Chỉ Khê sợ Diệp Kỳ Thạc cười nhạo, nên cô không nhắc tới chuyện mình nằm mơ, chỉ nói là: "Chị ấy làm thực tập sinh rất mệt, em không muốn khiến chị ấy lo lắng."

"Ấy, anh nói mà --"

Diệp Kỳ Thạc cũng không nghĩ nhiều.

Anh vỗ vỗ ngực, có một loại cảm giác sung sướиɠ vì sống sót sau tai nạn: "Diệp Thấm không về cũng tốt, nếu để bà chằn đó thấy con lạc đà bị anh bứt trọc lốc kia, kiểu gì cũng sẽ lấy mạng chó của anh."

Diệp Kỳ Thạc nói rồi móc một con búp bê chọc bông trong túi ra, nâng hai tay dâng lên như hiến vật quý. Búp bê rất tinh xảo, có vài phần giống với Diệp Chỉ Khê.

Anh đưa búp bê tới: "Quà sinh nhật, anh đích thân chọc cho em đấy."

Diệp Chỉ Khê: "......"

Thế nên, đây là do anh phát rồ, biến đầu con lạc đà tóc tai đầy đủ thành cái đầu hói à???

...

Hơn nửa giờ sau, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn của Diệp Thấm, là định vị ở ký túc xá ở công ty.

Diệp Chỉ Khê biết Diệp Thấm đã từ bỏ ý định về nước, mới tạm thở phào nhẹ nhõm.

Cô không mong mình sẽ gây thêm phiền toái cho người nhà, cả nhà đã trả giá quá nhiều vì cô rồi.

Từ lúc mới sinh cô đã rất yếu ớt, bệnh viện gửi thông báo nguy kịch rất nhiều lần, thẳng thừng nói chắc cô sống không nổi 15 ngày. Cùng đường, ba mẹ phải đi cầu thần bái phật, cuối cùng được một vị cao nhân chỉ điểm, đưa cô vào trong núi dưỡng bệnh.

Cô sống trong biệt thự ở nơi núi sâu hẻo lánh mười bốn năm, mọi người trong nhà cứ hễ rảnh là sẽ tới chơi với cô.

Ba Diệp sợ cô cô đơn, nên đã tu sửa một khu trang viên trong đó. Khi cô đứng trên ban công phòng ngủ, có thể thu hết mọi cảnh sắc trong trang viên vào đáy mắt.

Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu được sao Diệp gia lại trả cái giá lớn như vậy.

Diệp Chỉ Khê đã từng vô tình nghe được người hầu rỉ tai nhau nói xấu cô: "Không biết Diệp gia đã đốt bao nhiêu tiền cho con ma bệnh vô dụng kia rồi nữa, nếu mà ở nhà tôi, con nhóc đó đã bị ném ra ngoài từ đời rồi."

Người hầu nói xấu hôm sau đã bị quản gia đuổi việc, nhưng cô vẫn nhớ kỹ những lời này.

Cô ấm ức vô cùng, cô rất muốn đi ra chứng minh với đám người bên ngoài rằng, mình ình không phải "Con ma bệnh vô dụng". Tuy cô không ưu tú như anh chị, nhưng cô cũng có sở trường riêng biệt.

Cô vẽ đẹp, theo lời của mẹ Diệp thì là, cô rất có thiên phú nghệ thuật.

Một tháng trước, cô đã đăng kí tham gia cuộc thi vẽ quốc tế. Chỉ là tác phẩm dự thi còn chưa kịp hoàn thành, cô đã sốt cao.

Cũng may ngay lúc này, tốc độ khỏi bệnh của cô nhanh hơn bất cứ lần nào trước đây.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ gia đình Tề Dương lại kiểm tra toàn diện cho Diệp Chỉ Khê lần nữa, các mục đều có dấu hiệu rất tốt.

Nghe được tin tức này, mẹ Diệp mừng tới phát khóc, ba Diệp thì dứt khoát chi bao lì xì cực lớn cho Tề Dương để cảm ơn.

Diệp Kỳ Thạc thần thần bí bí kéo Diệp Chỉ Khê sang một góc, thì thầm nói: "Khê Khê, anh nghe ba mẹ nói, tính đưa em về Tân Hải đó, còn muốn cho em đi học đấy."

Diệp Chỉ Khê bị cái tin tức này dọa ngu luôn rồi.

Lúc nhỏ cô cũng từng được đến trường mấy ngày, nhưng giáo viên đã dặn dò các bạn trước rồi, nên bạn học trong lớp đều coi cô như búp bê sứ dễ vỡ, không ai dám tới gần cô cả.

Sau nữa thì, ba Diệp mời gia sư cho cô.

Có thể nói, Diệp Chỉ Khê căn bản không có kinh nghiệm giao tiếp với bạn cùng trang lứa. Người bạn duy nhất thì cũng đã đơn phương cắt đứt quan hệ với cô từ năm ngoái.

"Anh ơi." Diệp Chỉ Khê vuốt miếng ngọc nhỏ trên cổ, giọng nói lí nhí lộ rõ vẻ bất an, "Anh nói xem, em có thể kết bạn ở trường ạ?"

Diệp Kỳ Thạc nhìn dáng vẻ co rúm của cô mới nhớ ra em gái vẫn luôn không có bạn. Nụ cười trên mặt anh bỗng cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ cợt nhả: "Đương nhiên rồi!"

Anh xoa xoa đầu Diệp Chỉ Khê: "Khê Khê đáng yêu thế này, nhất định các bạn sẽ rất thích em."

-

Ngay trưa hôm đó, Diệp Chỉ Khê cùng người nhà quay về Tân Hải.

Đây là lần đầu cô đi xa như vậy, cô ghé lên cửa sổ xe nhìn phong cảnh dần lùi về phía sau, khóe môi không ngừng cong lên cười rạng rỡ.

Ba mẹ Diệp thấy thế, trong lòng vô cùng vui vẻ, càng thêm tin rằng việc đưa Diệp Chỉ Khê về nhà là lựa chọn chính xác.

Diệp Kỳ Thạc cũng nhân cơ hội này đề nghị, nói muốn đưa cô đi xem trường, làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút.

Vốn dĩ mẹ Diệp không đồng ý, nhưng nhìn đến đôi mắt trong trẻo của con gái nhỏ, bà đã mềm lòng ngay: "Khê Khê, con muốn ba mẹ đi cùng con không?"

"Không cần đâu ạ, anh đưa con đi là được rồi mẹ." Diệp Chỉ Khê ngoan ngoãn tươi cười, "Ba mẹ bận việc của mình đi, không cần lo lắng cho con đâu."

Ba Diệp điều hành tập đoàn trong nhà, mẹ Diệp cũng tự tay sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình, ngày nào hai người cũng rất bận. Mấy ngày qua, chắc công việc cũng sắp chất thành núi trên đầu rồi. TruyenHD

"Đúng vậy đúng vậy." Diệp Kỳ Thạc liên tục gật đầu phụ họa, "Có nhi thần chăm sóc Khê Khê rồi, hai vị còn gì không yên tâm nữa chứ?"

Ba Diệp trầm mặc nãy giờ bất thình lình lên tiếng: "Bởi vì là con, cho nên ba mới không yên tâm."

Diệp Kỳ Thạc: "???"

Mẹ Diệp nói tài xế chạy thẳng đến trường học, cẩn thận dặn dò Diệp Kỳ Thạc vài câu. Bà nhìn theo cho đến khi bóng dáng hai đứa nhỏ biến mất khỏi cổng trường, mới lưu luyến rời ánh mắt.

"Yên tâm." Ba Diệp nắm tay vợ an ủi nói, "Vị đại sư kia cũng nói rồi, tai kiếp của Khê Khê đã được giải trừ, về sau con bé sẽ bình an thôi."

Mẹ Diệp gật gật đầu, lau đi nước nơi khóe mắt.

-

Trường Trung học phụ thuộc Diệu Hoa là trường trọng điểm tốt nhất thành phố Tân Hải, trước kia Diệp Thấm và Diệp Kỳ Thạc cũng học ở đây.

Từ khi xuống xe, Diệp Chỉ Khê vẫn luôn nắm chặt góc áo của Diệp Kỳ Thạc.

Nhưng khi vào trong trường, xác định đã thoát khỏi phạm vi mắt nhìn của ba mẹ, cô lập tức buông tay.

Diệp Kỳ Thạc khó hiểu, cúi đầu nhìn cô.

"Sáng nay em không cẩn thận nghe được anh nói, hôm nay sẽ đến sàn đấu ngầm với bạn anh nha."

Diệp Chỉ Khê cong môi mỏng, bên má lún xuống đôi lúm đồng tiền, nhìn qua hết sức ngoan ngoãn, "Nếu anh muốn đi, em có thể giấu ba mẹ giúp anh đó."

Cho nên cô mới cố ý từ chối đề nghị của mẹ.

Diệp Kỳ Thạc cũng đã thông suốt điểm này, vừa thấy vui mà vừa buồn cười: "Em cho rằng anh tóm em làm cái cớ lừa ba mẹ?"

Anh cúi người chọt trán Diệp Chỉ Khê: "Anh trai em không đáng tin cậy thế à? Anh đây thật lòng muốn đưa em đi làm quen hoàn cảnh đấy."

Nhân tiện còn phải khoe khoang em gái đáng yêu của mình với đám bạn chó kia chút mới được.

Diệp Chỉ Khê không an phận khua chân múa tay, giọng nói còn mang theo chút uể oải: "Ấy nhưng mà, em rất muốn tới sàn đấu ngầm để trải sự đời đó nha."

Diệp Kỳ Thạc: "......"

Trường học rất rộng, Diệp Chỉ Khê mới đi có một tẹo, thể lực đã sắp cạn kiệt, mệt đến mức mặt nhỏ đỏ bừng.

Diệp Kỳ Thạc để cô đứng chờ tại chỗ, sau đó chạy tới siêu thị trong trường mua nước cho cô.

Vừa lúc dưới bóng cây có một hàng ghế dài, cô liền ngồi xuống đợi Diệp Kỳ Thạc. Hàng ghế ngay gần sân bóng rổ, nên thi thoảng sẽ có tiếng kích động và hô hào của các thiếu niên thiếu nữ truyền tới.

Cô hơi tò mò nhìn thêm một cái, đúng lúc nhìn thấy thiếu niên áo đỏ nhảy lên.

"Dung Khả, thêm hai thùng Coca nữa, nhanh nhé!"

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Diệp Chỉ Khê ngẩng đầu ngay tức khắc, nhìn tới thiếu niên mặc áo thun đen đi ra từ sân bóng rổ, bên hông còn quấn tạp dề có in logo của siêu thị trong trường.

Làn da thiếu niên trắng lạnh, đường nét khuôn mặt đã rõ nét sắc bén hơn quá khứ.

Cô không không chút nghĩ ngợi, đứng dậy chạy về hướng đó: "Dung Khả!"

Rất nhanh cô đã chắn ngang đường đi của thiếu niên, tươi cười rạng rỡ gọi lại: "Dung Khả, đã lâu không gặp nha."

Thiếu niên không đáp lời, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm, hung hăng như là muốn đâm thủng một lỗ người cô vậy.

Khóe miệng tươi cười của Diệp Chỉ Khê đông cứng, thậm chí còn hoài nghi có phải mình nhận nhầm người rồi không: "Dung Khả?"

Cô nuốt nước miếng, gắt gao nắm chặt miếng ngọc nhỏ trên cổ, cuối cùng cũng đủ dũng khí hỏi lại lần nữa: "Cậu không nhớ mình sao? Mình Diệp Chỉ Khê nè."

"Không nhớ rõ." Giọng Dung Khả lạnh như muốn đóng băng người khác, còn mang theo sự chán ghét không nói thành lời.

Diệp Chỉ Khê bị dọa ngốc, cô đứng không vững lùi ra sau một bước, vô thức nhường đường.

Đối phương thấy thế, cất bước rời đi, ánh mắt không dừng trên người cô dù chỉ một giây.

___________

Chanh: Không biết các bạn có thích thể loại tình chị em này không nữa, nhưng mình cảm thấy nó khá được...