Nhà Triệu Quỳnh Dao mở một công ty tin tức.
Lợi nhuận hàng năm cũng đến sáu bảy trăm vạn.
Không tính là cao nhưng cũng xem như không tệ.
Khách sạn được chọn là ở nhà một nhà hàng xa hoa, sau khi mấy người Trần Nam tới thì thật sự đã có đầy đủ một bàn rượu và thức ăn đắt tiền.
Đáng tiếc, người thực sự được mời thì lại không tới.
“Quỳnh Dao, mấy đứa đến rồi.”
Triệu Hùng nở một nụ cười đứng lên. Bây giờ con gái gặp phải một phiền phức lớn như vậy, công ty gặp khó khăn, chính là do tên cậu ấm Từ Vinh độc ác kia nói, rất có thể trong một tháng nữa công ty sẽ phải đóng cửa.
Tâm huyết vất cả trong mười mấy năm đã mất hết.
Bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng vui cười.
“Chào bác trai, chào bác gái.” Mọi người lần lượt chào hỏi.
“Quỳnh Dao, hôm nay ba còn muốn hỏi con, trước kia không phải con nói con có một người bạn rất tài giỏi sao? Quan hệ xã hội cũng rất tốt nữa, người bạn đó của con hôm nay có tới không?”
Triệu Hùng vừa nhớ ra mấy ngày trước con gái có nói, một bạn học lại có quan hệ với biệt thự suối nước nóng.
Cho nên vừa rồi Triệu Hùng có hỏi về chuyện này.
Nếu người đó có thể giúp đỡ, vậy thì chuyện kia chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
“Có tới, nhưng mà ba à, chuyện của bọn con không giống như ba nghĩ, hơn nữa quan hệ của cậu ta cũng không phải giống như con nói trước kia…” Sắc mặt Triệu Quỳnh Dao vô cùng lạnh lùng.
Hôm nay Trần Nam cũng đi theo đến, bọn họ cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
“Hừ, Quỳnh Dao, còn giữ mặt mũi cho cậu ta làm cái gì, đúng vậy bác trai à, trước kia bọn cháu đều nghĩ Trần Nam rất tài giỏi, quan hệ rất rộng, nhưng không phải vậy. Bây giờ bọn cháu đều đã biết, cậu ta chỉ là một tên trai bao được người ta bao nuôi, cho nên mới có thể tự do đi vào biệt thự, hơn nữa còn không chỉ bị một người bao nuôi. Nhìn thì có vẻ tài giỏi nhưng thật ra lại khiến người khác ghê tởm, người ta sẽ không giúp chúng ta vì cậu ta đâu.” Lâm Tú Ảnh đứng lên mắng.
Thật ra mắng xong còn có chút hối hận.
Không đúng lắm.
Dường như chính mình đã quên mất cục đá Trần Nam này, phải biết rằng trước kia Trần Nam có thể làm cho Lý Khải Trạch cúi đầu xin lỗi với mọi người.
Chứng Minh quan hệ của Trần Nam không đơn giản vậy.
Nếu để anh đi tìm người tình của anh, nói không chừng thật sự có thể giải quyết chuyện này.
Haiz, lúc đó Lâm Kiều cũng muốn nói tới chuyện này.
Nhưng quan trọng là Trần Nam cũng không phải là người giàu có như trong tưởng tượng của mình, trước kia hy vọng với anh quá nhiều, thất vọng cũng lại càng lớn, khiến cho cảm xúc của Lâm Tú Ảnh lên xuống kịch liệt, hoàn toàn xem nhẹ chuyện lúc này.
“Thì ra là thế!”
Vợ chồng Triệu Cương nghe vậy thì trong mắt không khỏi hiện lên sự ảm đạm.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp Trần Nam, không nghĩ tới một thanh niên nhìn thanh tú thế này lại dơ bẩn không chịu nổi như thế.
Thật không biết đứa con gái xinh đẹp của mình sao lại có thể trở thành bạn bè với một người như vậy được?
Sắc mặt vợ chồng Triệu Hùng có hơi không vui.
Trần Nam thì vẫn ngồi ở bên kia, không nói gì cả.
Xoay bàn ăn.
Nhiều đồ ăn ngon như vậy, Trầm Nam cũng rất đói bụng.
Thấy anh làm như vậy, sự chán ghét trong mắt vợ chồng Triệu Hùng ngày càng tăng lên.
“Cháu đã đói bụng rồi thì gọi một phần cơm trắng rồi ăn đi.”
Mẹ của Triệu Quỳnh Dao là một người đẹp có dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp.
Tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi nhưng khi nhìn thấy bà ta thì sẽ nghĩ chắc chắn không thể vượt quá hai mươi lăm tuổi được.
Làn da cực kì trắng mịn.
Giờ phút này đang ôm bả vai lạnh giọng nói. Cơm trắng, nói trắng ra là ăn chực, cố ý sỉ nhục Trần Nam đây mà.
“Hừ, đúng vậy, tới chỉ để ăn chực, thật sự không hiểu nổi, đã là lúc nào rồi mà chỉ biết mỗi ăn.”
“Các cậu kêu cậu ta đi theo tới đây làm gì? Cũng chẳng giúp đỡ được chút gì cả, chỉ biết kiếm ăn kiếm uống, tuy rằng được bao nuôi nhưng sự rẻ mạt từ bên trong vẫn không bỏ được, có thể ăn cơm miễn phí thì sẽ ăn ngay.”
“Thật không biết người phụ nữ kia nghĩ gì mà có thể chọn người như vậy để bao nuôi.”
Lâm Tú Ảnh dẫn đầu mấy bạn nữ bắt đầu trào phúng.
Trần Nam chỉ biết cười khổ trong lòng,
Cứ mắng chửi đi, mắng chửi tận tình vào, sớm muộn gì cũng đến lúc các người khóc lóc.
“Két.”
Lúc này đột nhiên cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da mở cửa đi đến.
Nhìn qua thì anh khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc rất đẹp.
Anh ta vừa đi đến thì vợ chồng Triệu Hùng đứng dậy, trở nên vô cùng cung kính.
“Tiêu Nhân, chuyện này Triệu Kính nói như thế nào?”
Người đàn ông trước mắt này là thư kí của Triệu Kính, là cháu trai họ hàng xa của vợ Triệu Hùng.
Dù sao cũng có một chút quan hệ.
Là quan hệ anh em họ hàng xa của Triệu Quỳnh Dao.
Triệu Hùng nhờ vả anh ta, muốn dựa vào quan hệ của Triệu Kính mà khơi thông một chút, ít nhất cũng không thể làm cho công ty cứ như vậy mà đóng cửa.
Tiêu Nhân cười khổ lắc đầu.
“Chú à, thật ngại quá, vừa rồi Triệu Kính cũng tới khách sạn này, vốn cháu nghĩ ông ta sẽ tới đây, nhưng mà hôm nay Triệu Kính đã tiếp đón một vị khách quan trọng khác ở trong nhà hàng này, thật sự rất bận, cũng đã nói với chú trước rồi mà, không cần ở đây chờ anh ấy nữa.”
"Chú biết Triệu Kính sẽ không đến đây, nhưng mà Tiêu Nhân à, bọn chú có thể đi lên một chút không? Ít ra cũng phải mời một chén rượu để thể hiện thành ý của bọn chú chứ!” Triệu Hùng mang vẻ mặt đau khổ.
Ông ta biết như vậy chắc chắn là không lễ phép.
Nhưng thật sự không còn cách nào nữa rồi, nếu không kéo được mối quan hệ này nữa, đắc tội với con cá sấu lớn Kim Lăng, ông ta xong đời rồi
Cho nên, Triệu Hùng mới ở đây giãy dụa.
“Đúng vậy anh họ Tiêu Nhân, nếu anh có thể giúp được thì hãy giúp gia đình chúng em.” Triệu Quỳnh Dao luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này cũng không nhịn được mà cầu xin Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân chỉ biết thở dài: “Cô, chú, cháu rất hiểu được tâm trạng lúc này của hai người, nhưng thật sự là không được. Hay là cứ về chờ sau khi có thời gian rồi cháu sẽ hỏi giúp cho.”
Nói là nói như vậy.
Nhưng chuyện hôm nay đã không làm được thì làm sao còn có sau này được.
Triệu Hùng mới nhìn thì đã nhận ra rồi.
Không phải Triệu Kính bận không đến được mà là không chịu giúp đỡ.
Dù sao rắc rối này cũng quá lớn rồi, đây chính là nhà họ Từ đó.
Nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng tan biến, vẻ mặt mọi người đều trở nên ảm đạm.
“Tình yêu anh dành trọn nơi cuối chân trời rộng lớn, non cao vời vợi có hoa nở dưới chân ta đi, giai điệu thế nào mới là lắc lư uyển chuyển nhất, tiếng ca phải như thế nào mới là sảng khoái nhất!”
Lúc này, điện thoại của Trần Nam vang lên nhạc chuông “Phong cách dân tộc tuyệt vời nhất”.
Chà!
Cũng không biết sao lại đúng lúc ghê.
Sao lại là bài này chứ!
Khúc nhạc khiêu vũ quảng trường thần thánh này làm cho không khí cả phòng chìm trong im lặng.
Khóe miệng Triệu Hùng có hơi run rẩy.
Mấy người Triệu Quỳnh Dao, Lâm Tú Ảnh đều cực kỳ chán ghét trừng mắt nhìn Trần Nam.
“Mẹ nó, rốt cuộc là loại người gì vậy, đáng ghét thật.” Lâm Tú Ảnh không khách khí quát.
Bên kia, Trần Nam đã nhận điện thoại.
Là một số lạ.
“Alo?”
“Là cậu Trần sao?” Bên kia truyền đến một giọng nói của một người trung niên.
Vừa nghe thì Trần Nam đã biết, đây không phải là giọng của Hoàng Lê Trạch sao.
Cục trưởng cục quản lý kinh tế Hoàng Lê Trạch.
“Là tôi.”
“Gọi điện cho cậu như thế này có hơi bất lịch sự, là như thế này, cậu Trần, hôm nay chúng tôi đã thống nhất với người phụ trách các khu vực, chuẩn bị thương lượng mấy khu du lịch mà cậu đầu tư, và vấn đề về đất. Xin mạo muội hỏi một câu, khi nào cậu có thời gian, nếu cậu có thời gian rảnh thì chúng tôi hy vọng cậu có thể tự mình đến đó một chuyến.” Hoàng Dân cười nói.
“Ừm ừm có.”
Trần Nam nghĩ rằng mình cũng đã ăn khá nhiều rồi, đi qua nhìn xem một chút cũng được.
“Vậy thì tốt quá, bây giờ chúng tôi đang ở nhà hàng Phượng Hoàng, cậu ở đâu? Chúng tôi sẽ cho tài xế đến đón cậu.”
“Hửm? Nhà hàng Phượng Hoàng? Bây giờ tôi cũng đang ở nhà hàng Phượng Hoàng.”