- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 67: Trần Nam, cậu còn mặt mũi đến đây sao?
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 67: Trần Nam, cậu còn mặt mũi đến đây sao?
Triệu Quỳnh Dao còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Trần Nam kinh ngạc.
Nhưng mà bây giờ Dương Phong bảo anh cùng đến ký túc xá của Từ Lộ Khiết, anh không đi thì cũng không tốt lắm.
Đúng lúc Trầm Nam cũng muốn tới xem thử rốt cuộc Triệu Quỳnh Dao bị làm sao.
Tuy rằng trước đó cô gái này cũng làm cho anh có hơi cảm động, rồi sau đó khi bản thân bị Lâm Tú Ảnh nói xấu thì thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhưng mà thôi thì cũng miễn cưỡng coi như là bạn bè cũ đi.
Thật ra Trần Nam chỉ tìm cho mình một lý do thôi, ngoài miệng thì nói rằng không quan tâm đến Triệu Quỳnh Dao. Trên thực tế thì một người đàn ông bình thường thì sao có thể không quan tâm đến một người đẹp được một cách triệt để được.
Ký túc xá của Triệu Quỳnh Dao.
Trần Nam và Dương Phong ký tên ở dưới lầu xong thì được vào.
Sau khi đi vào.
Bọn họ nhìn thấy Triệu Quỳnh Dao ngồi trên giường khóc lớn, bên cạnh đó còn có cả Lâm Tú Ảnh cũng đang khóc rất dữ dội.
Mặt mũi Lâm Tú Ảnh trắng bệch, trông có vẻ như là bị dọa sợ rồi.
“Quỳnh Dao, Tú Ảnh, chúng tôi tới thăm các cậu đây.” Dương Phong nói.
Ở trên đường, sau khi Trần Nam hỏi thăm xong thì anh mới biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra bốn người ở trên biệt thự kia quả nhiên có thân phận không tầm thường.
Trong số đó đó có một người có tài sản, gọi là cá sấu lớn của Kim Lăng cũng không đủ.
Ngoại trừ tập đoàn thương mại Kim Lăng ra thì sản nghiệp của người đó thuộc dạng top đầu rồi.
Người đó là ai?
Anh ta tên là Từ Vinh, ba là Từ Viết Bằng, kinh doanh bất động sản, có thể nói là ông lớn của Kim Lăng.
Ngày đó cũng trùng hợp, Từ Vinh này tuy rằng là một tên nhà giàu nhưng bình thường cũng rất khiêm tốn.
Sau đó anh ta đi tới biệt thự uống rượu với mấy người bạn.
Uống nhiều lại bắt đầu nổi hứng, nhìn thấy Lâm Tú Ảnh, đặc biệt là Triệu Quỳnh Dao có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Lúc này mới mượn rượu chọc ghẹo hai người.
Không ngờ là sau đó lại bị đánh đến hai lần.
Đánh đến mức đầu rơi máu chảy.
Sau khi trở về, Từ Vinh gọi người ngay.
Cả nhà anh ta cũng bị làm kinh động không nhỏ.
Tuy rằng không tìm thủ phạm trả thù nhưng nhà của Hứa Vãn Đông, Hứa Thành, Lâm Tú Ảnh, Triệu Quỳnh Dao đều bị cảnh cáo với các mức độ khác nhau.
Nhà Hứa Thành mở một cái công ty, hôm nay tất cả các nguồn cung đã sắp bị cắt đứt.
Trong nhà Triệu Quỳnh Dao cũng mở một cái công ty, tình hình cũng không khác gì với nhà Hứa Thành lắm.
Còn về phần hai người Lâm Tú Ảnh và Hứa Vãn Đông, ba mẹ cũng đều bị cảnh cáo uy hϊếp.
Đã chạm tới vảy ngược của rồng thì chắc hẳn là phải chết rồi.
Tóm lại bây giờ mấy người Triệu Quỳnh Dao đang rất sợ hãi.
Bởi vì Từ Vinh đã tuyên bố trong một tháng sẽ làm bọn họ táng gia bại sản.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba tôi tìm rất nhiều người quen rồi nhưng tất cả đều vô dụng.” Triệu Quỳnh Dao khóc rất lớn.
Càng khỏi nói gì đến ba mẹ Lâm Tú Ảnh đã bị cho nghỉ việc.
“Quỳnh Dao, Hứa Vãn Đông và Hứa Thành cũng không có cách gì sao?” Dương Phong ở một bên nhìn thấy vậy, có thể nói là vô cùng nóng nảy nhưng cũng không giúp gì được, chỉ có thể nói chuyện như thế này thôi.
“Haiz, bọn họ thì có cách gì chứ? Nghe nói Hứa Vãn Đông và Hứa Thành đến công ty người ta để tìm người ta, họ còn quỳ xuống để giải thích nhưng cuối cùng lại bị người ta cho bảo vệ đuổi ra.”
“Phiền phức lần này thật sự là tự rước lấy rồi, tớ còn nghe nói, Hứa Vãn Đông ở trước mắt người ta tự tát vào mặt mình nhiều lần nữa! Nhưng tất cả đều vô dụng.” Một bạn nữ cùng ký túc xá lo lắng nói.
Triệu Quỳnh Dao càng khóc to hơn.
Ngay cả Lâm Tú Ảnh cũng chẳng còn giữ được vẻ mặt lúc trước.
“Hay là đi báo cảnh sát đi.” Lý Cảnh Hiên gãi đầu.
Những người học ở Kim Lăng, có ai không biết nhà họ Từ đâu chứ, vô cùng trâu bò.
Người bình thường thật sự không thể động đến.
Triệu Quỳnh Dao lắc đầu: “Không được đâu, hơn nữa chúng tôi đánh người nhưng người ta lại không có đánh trả, báo cảnh sát thì cũng chỉ có chúng ta bị bắt.”
Mọi người vừa nghe xong, thật sự là như vậy.
“Hai người đừng đau lòng nữa, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết mà thôi.” Trần Nam nãy giờ vẫn không nói gì lại mở miệng vào lúc này.
Anh cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Nhưng mà coi như vì Dương Phong và Từ Lộ Khiết đi, dù sao cũng là trong sinh nhật của Từ Lộ Khiết mà mới trở thành như vậy.
Trần Nam đang định đi hỏi Lý Vĩnh An một chút, để xem ông ta có cách gì tốt hay không.
“Hửm? Sao cậu lại đến đây hả? Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Ai cho cậu dũng khí thế hả? Sao cậu còn có mặt mũi tới đây hả?” Lâm Tú Ảnh vừa nghe Trần Nam nói chuyện thì lập tức nổi giận.
Ngay cả mắng cũng có hơi chế giễu.
Những chuyện này, nói về nguyên nhân thì bởi vì cái gì tạo ra chứ?
Còn không phải bởi vì bị một tên trai bao nghèo nàn như cậu đeo đuổi sao?
Nếu không phải bởi vì cậu thì Quỳnh Dao sẽ cảm thấy mất mặt mà đi toilet sao?
Quỳnh Dao không tức giận đi toilet thì cô ta có thể đi theo sao?
Nếu hai người đều không đi thì sao có thể động tới một người có bối cảnh như Từ Vinh chứ.
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Trần Nam cậu.
Vậy mà cậu lại còn có mặt mũi đến đây?
Lâm Tú Ảnh nhảy từ trên giường xuống, giơ bàn tay lên với Trần Nam, tên khốn nạn này, cô ta thật sự rất căm hận.
“Bốp!”
Tiếng tát như đoán trước không có vang lên.
Bàn tay của cô ta vươn đến một nửa thì đã bị Trần Nam giữ lại rồi.
“Lâm Tú Ảnh cậu đủ rồi đấy.” Trần Nam tức giận đưa một tay đẩy cô ta ngã xuống đất.
Tính tình Trần Nam rất tốt, vô cùng tốt, nhưng không phải không có ngoại lệ.
Thường xuyên bị cô gái này khinh thường lại còn để bản thân bị ăn vài cái tát.
Dương Bích Vân là bạn gái cũ của anh nên anh mới nhẫn nhịn không đánh trả lại thôi.
Lâm Tú Ảnh cô ta làm cái gì vậy?
Cho nên sự tức giận nghẹn trong bụng Trần Nam trực tiếp bùng lên.
“A a a! Cậu lại dám đánh tôi?” Lâm Tú Ảnh cứ như bị điên rồi, cô ta ngồi dưới đất đỏ mắt khóc rống lên.
“Được rồi được rồi.” Mấy người Từ Lộ Khiết nhanh chóng chạy đến khuyên Lâm Tú Ảnh.
Triệu Quỳnh Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Nam rồi cười lạnh nói: “Trần Nam, cậu đến đây là để chê cười chúng tôi đúng không?”
Bây giờ Triệu Quỳnh Dao đang rất chán ghét Trần Nam, nhưng không làm giống như Lâm Tú Ảnh.
“Quỳnh Dao, Tú Ảnh, Trần Nam nghe nói hai người xảy ra chuyện nên cậu ấy mới tới thăm hai người, sao lại tới để chê cười hai người được.” Dương Phong nhịn không nổi nữa, nói.
“Ha ha, không phải chê cười thì là cái gì? Tôi phát hiện chuyện cậu ta làm trai bao với người ta, chắc chắn cậu ta ghi hận trong lòng, tôi rất hiểu biết cậu ta, nói thật trước kia tôi còn muốn theo đuổi cậu ta đấy.” Lâm Tú Ảnh dậm chân mắng.
Cô ta thật sự hiểu rõ quá khứ của Trần Nam nên muốn đuổi theo Trần Nam.
Nhìn thấy Lâm Tú Ảnh lại muốn xông tới chỗ Trần Nam.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Triệu Quỳnh Dao vang lên.
“Ba, mọi chuyện như thế nào? Người mà ba định mời tới đấy nói như thế nào?” Triệu Quỳnh Dao căng thẳng hỏi.
Mà lần này, Lâm Tú Ảnh lại hoàn toàn yên tĩnh mà lắng nghe.
Bây giờ cũng chỉ có dựa vào quan hệ trong nhà Triệu Quỳnh Dao.
“Ba, ba đừng đau lòng như vậy, người bận như vậy thì có lẽ bận thật, ba đừng nghĩ nhiều. Vâng, bây giờ con còn ở ký túc xá, có bạn học đến thăm con. Con không đói bụng, còn chưa ăn cơm nữa, giờ con ăn không nổi. Hả? Được rồi, để con đi hỏi bọn họ một chút…”
Nói xong, Triệu Quỳnh Dao cúp điện thoại.
Vẻ mặt có hơi thất vọng nói: “Ba tôi ở khách sạn vốn muốn mời một người tới nói giúp cho, nhưng cuối cùng người ta nói bận quá nên đã từ chối, bây giờ ba tôi gọi tôi đi đến khách sạn kia. Bởi vì gọi rất nhiều rất nhiều đồ ăn nên không hủy được, mọi người cùng đi đi, mỗi người tới ngồi một với tôi một chút.”
Nói xong lại nhìn về phía mấy người Dương Phong: “Dương Phong, nhóm các cậu cũng đi theo đi, tôi cũng hiểu được rồi, có buồn thảm hơn nữa cũng chỉ vô dụng thôi, cùng lắm thì ngày mai tự tôi đi tới cầu xin Từ Vinh kia.”
“Quỳnh Dao, cậu?”
Đương nhiên Từ Lộ Khiết biết suy nghĩ của Triệu Quỳnh Dao, muốn ngăn cản nhưng lại không tiện mở miệng nói gì.
Trừ cái đó là thì có cách gì nữa đâu.
Đám con gái đi xuống lầu.
Hiện giờ Triệu Quỳnh Dao đang rất bất lực, điều cô ta mong muốn nhất là được về lại bên cạnh ba mình.
Mà Lâm Tú Ảnh và những người khác cũng đều tình nguyện đến đó, bởi vì bây giờ có một người lớn ở đó, ít nhất sẽ cho bọn họ cảm giác an toàn. Nói như thế nào đi nữa thì người lớn rất giàu kinh nghiệm, những người trẻ như bọn họ không thể so sánh được đâu.
Dương Phong cũng không từ chối, cũng tự nhiên mà đi theo.
Mà cái đáng ngạc nhiên là lần này Trần Nam không có rời đi.
Anh yên lặng đi theo ở phía sau.
Những chuyện ngày hôm nay, cho dù là nói thế nào thì cũng đã để anh đυ.ng, anh làm sao có thể mặc kệ được.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 67: Trần Nam, cậu còn mặt mũi đến đây sao?