- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 60: Cậu là cậu Trần
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 60: Cậu là cậu Trần
“Cậu nói cái gì? Cậu là con nhà giàu sao? Ha ha ha!”
Hiện giờ Tô Hoài thật sự rất vui.
Tô Quân Dao vẫn luôn tự nhận mình là người lạnh lùng và kiêu ngạo, thật không ngờ hôm nay lại tìm được một người bạn trai kì lạ như thế.
Giống như tên ngốc vậy.
Lý Kiên Hoàng cũng cười nhạo: “Vậy dám hỏi người anh em Trần Nam, bây giờ cậu đang làm việc ở đâu? Gia đình có sản nghiệp gì không?”
Anh ta vừa nói vừa giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cứ như sợ rằng người khác không nhìn ra anh ta đeo trên tay đồng hồ Rolex vậy.
Trần Nam lạnh lùng nhìn hai người: “Sản nghiệp của gia đình tôi, hai người mấy người vẫn còn chưa xứng để biết!”
“Xì hahaha!” Hai người ôm bụng cười lớn.
Tô Quân Dao kéo nhẹ quần áo của Trần Nam, ra hiệu cho anh đừng nói tiếp nữa.
Vừa rồi cô chỉ là vội vàng thiếu suy nghĩ mà nói, không ngờ Trần Nam thật sự tiếp tục làm theo những gì cô nói.
Tô Quân Dao đương nhiên biết bình thường ở trường Trần Nam rất nghèo, hơn nữa còn bị bắt nạt, chỉ có điều sau này đã trúng xổ số.
Nhưng sợ là ngay cả khi trúng vé số rồi thì khoảng cách giữa anh với Lý Kiên Hoàng vẫn rất lớn.
Cô chỉ muốn Tô Hoài tức giận.
Nhưng không ngờ rằng, Tô Hoài không hề tức giận, ngược lại còn bị cô ta cười nhạo!
Đúng vào lúc bốn người đều đang có mưu đồ riêng.
“Ầm!”
Một tiếng chai vỡ vang lên.
“Em không quan tâm, em không quan tâm! Em phải lấy bằng lái xe, hôm nay em phải lấy được bằng lái xe, không quan tâm anh dùng cách gì, tóm lại em phải được bằng lái xe!”
Trần Nam nhìn qua.
Là một cô gái hơn hai mươi tuổi đang làm loạn vô lý với bạn trai.
Cả hai người đều mặc quần áo bất phàm.
Có lẽ cô gái thi không đậu nên nổi giận với bạn trai của mình.
“Hạ Nguyệt, em đừng vội, để anh nghĩ cách tìm cho em vài mối quan hệ, cố gắng lấy bằng lái xe cho em!”
“Dừng! Vậy còn được, tại sao những cô gái khác lại lấy được nhanh như vậy chứ, rõ ràng là chiếc xe đó của em không dễ lái, nếu không thì tại sao đến thư viện mà em cũng không vào được… A a a! Em nhất định phải nhanh chóng lái chiếc Lamborghini Gallardo của anh, sau đó trở lại trường cũ của em!”
Hạ Nguyệt rất tức giận!
Còn chàng trai đứng đó thuyết phục.
Trần Nam nhẹ nhàng nói một tiếng, hình như anh đã nhìn thấy hai người này ở đâu đó, nhưng là ở đâu nhìn thấy thì Trần Nam không thể nhớ ra.
“Cậu Giang, cô Hạ Nguyệt?” Lý Kiên Hoàng bất ngờ kêu lên.
“A? Kiên Hoàng, anh quen hai vị lái chiếc Lambo kia sao?” Tô Hoài vừa chăm chút cho mái tóc vừa hỏi.
“Quen chứ, hồi đó cậu Giang là đàn anh trong trường đại học Giang Nam, gia đình kinh doanh sữa bò, rất giàu có, một thời gian trước anh thấy trên trang của anh ấy, vừa nhìn thấy anh ấy vừa mua chiếc Lamborghini Gallardo, theo như anh tính thì cũng hơn ba trăm tám mươi vạn!” Lý Kiên Hoàng có chút đắc ý mà giới thiệu.
Bởi vì anh ta quen biết được một cậu ấm giỏi như vậy mà cảm thấy tự hào vô cùng.
“Wao! Chiếc Lambo ba trăm tám mươi vạn, ngầu chết mất!” Tô Hoài ngạc nhiên nói.
Chiếc Ferrari của Lý Kiên Hoàng mới bảy mươi lăm vạn thôi, mà Tô Hoài đã cảm thấy lợi hại lắm rồi!
Lý Kiên Hoàng chỉnh trang lại quần áo, lập tức đến chào hỏi.
“Kiên Hoàng, là cậu sao?”
Cậu Giang vừa nhìn thấy Lý Kiên Hoàng đến, Hạ Nguyệt ở bên đang khóc cũng ngừng làm loạn.
Mấy người họ cùng nhau giao lưu.
“Thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy, nói ra thì sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng không gặp nhau mấy năm rồi…? À, để tôi xem xem, cũng đã lái Ferrari rồi, không tệ đấy!” Cậu Giang cười khổ.
“Sao có thể so với anh chứ, xe của anh là chiếc xe thể thao Lambo mà, à đúng rồi cậu Giang, xe của anh đâu rồi? Em muốn tận mắt nhìn!” Tô Hoài nắm lấy cánh tay của Lý Kiên Hoàng, mỉm cười nhìn cậu Giang.
Cũng tính là chào hỏi.
“Ừm ừm, cô chính là bạn gái của Lý Kiên Hoàng sao, xe ở bên kia, ha ha, các người muốn ngắm cũng được, một chiếc xe nát chỉ vài trăm vạn mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền! Xem xong, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi!”
Nói xong, cậu Giang ân cần dẫn bọn họ đi về phía trước.
“Hừ hừ, Quân Dao, cô không định đi xem sao? Ừm đúng rồi, vẫn là đừng xem, mà có xem xong thì người bạn trai bạn của cô cũng không mua nổi, không giống Kiên Hoàng, người ta còn mua cả Ferrari đấy, còn nữa còn nữa Quân Dao, cô có tiền lẻ không, cô cũng biết đấy, nếu như cậu Giang không mời dùng bữa thì tôi cũng để Kiên Hoàng chở các người về rồi, nhưng bây giờ thì chúng ta cùng cậu Giang đi dùng bữa, không có tiền lẻ đi xe, tôi có cho các người hai đồng đấy!” Tô Hoài ôm bụng cười nói.
Từng câu từng chữ đều khoa trương khoe mẽ.
Tô Quân Dao có thể phớt lờ lời nói của người khác, nhưng lời nói của Tô Hoài, người đã bị cô đè bẹp đã kí©h thí©ɧ nội tâm của Tô Quân Dao.
“Cần chị quản sao, chúng tôi không xem thì không xem!”
Tô Quân Dao kiềm chế cơn giận trong bụng, lúc đó muốn cùng Trần Nam rời đi.
“Xem một chút đi!” Lúc này Trần Nam sờ mũi cười.
Một là, Trần Nam đã nhìn ra là Tô Quân Dao cũng muốn nhìn chiếc xe thể thao Lambo này, cũng không muốn Tô Quân Dao ôm một cục tức này rời đi.
Hai là, bản thân Trần Nam cũng muốn đi xem chiếc xe thể thao Lambo này, để xem thử có khác biệt gì với chiếc xe thể thao Lambo của mình không!
Chủ yếu là Trần Nam cứ cảm thấy hai người này rất quen.
“Được được được, chúng ta cũng đi xem nào, chỉ có điều cậu Giang chỉ quen biết Lý Kiên Hoàng, sẽ không dẫn các người cùng đi dùng bữa đâu!” Tô Hoài cười nhạt.
Trần Nam đem theo Tô Quân Dao cùng đi đến bên này.
Ngay khi nhìn thấy chiếc Gallardo, Trần Nam lập tức nhớ ra!
Hèn chi cứ cảm thấy hai người này trông rất quen.
Còn không phải lúc anh mua xe, đây là đôi nam nữ giúp nhân viên phục vụ dạy dỗ anh sao.
Lúc ấy người con gái đó trang điểm rất đậm, nhưng hôm nay phải thi nên cô ta trang điểm rất nhẹ.
Vậy nên Trần Nam mới không nhận ra.
Trần Nam nhớ rất rõ ràng rằng, Hạ Nguyệt này cứ ngồi trên xe của mình không chịu ra!
Ha ha, thế giới này thật nhỏ bé!
“Trời ơi, chiếc xe ba trăm tám mươi vạn có khác, cao cấp và đầy khí chất!”
“Cậu Giang, lát nữa chúng ta ngồi xe của anh đi dùng bữa sao?” Tô Hoài hâm mộ nói.
“Được thôi! Ừm? Kiên Hoàng, hai vị này, là bạn của các cậu sao?” Cậu Giang mới để ý đến hai người Trần Nam.
Có điều, không phải để ý đến Trần Nam, mà là vẻ trong sáng, tinh tế, mĩ miều bất phàm của Tô Quân Dao.
Cô gái này quá xinh đẹp, đẹp hơn cô bạn gái Tô Hoài của Lý Kiên Hoàng mấy phần.
“Ha ha, nó là em gái của em, cái tên tồi tàn bên cạnh nó là bạn trai của nó đấy!” Tô Hoài nói một cách đầy chua xót, mỉa mai.
Đặc biệt là từ bạn trai, cô ta nhấn rất nặng, xem là trọng điểm mà nhắc nhở.
“Hóa ra là vậy!”
Cậu Giang cười, đi đến bên cạnh Tô Quân Dao, muốn bắt tay.
Tô Quân Dao hiển nhiên cảm thấy rất phiền chán khi nhìn cái bộ dáng nheo mắt của anh ta, nên lùi một bước.
Trần Nam bắt tay: “Xin chào cậu Giang!”
“Móa!”
Cậu Giang nhíu mày, không ngờ vậy mà cổ tay của anh ta lại bị một kẻ tầm thường nắm lấy, có chút thất vọng liếc nhìn Trần Nam: “Xin chào… con mẹ nó, sao lại là cậu chứ?”
Nhìn rõ diện mạo của Trần Nam xong, cả người cậu Giang đứng sững lại, thậm chí là toàn thân chấn động, không thể tin được.
Còn Trần Nam, mặc dù dáng vẻ không xấu nhưng cũng thuộc dạng đại trà người qua đường không được nhận ra trong đám đông, thêm vào đó quần áo mà Trần Nam mặc không cao cấp, đơn giản, kín đáo, rất khó để vừa nhìn đã nhận ra.
Bây giờ cậu Giang nhìn đến, tự nhiên rất kinh ngạc.
Vị này chính là cậu Trần mua chiếc Lambo một nghìn tám trăm vạn không chớp mắt đó!
“Cậu Trần, là cậu ư, rất vui lại được gặp cậu!” Cậu Giang chủ động bắt tay.
“Cái gì, cái gì?” Tô Hoài đứng bên cạnh giật mình.
“Cậu Giang, anh gọi cậu ta là gì?”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 60: Cậu là cậu Trần