- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 57: Anh là tên trai bao
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 57: Anh là tên trai bao
Trần Nam liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Nhật Kim, xem ra là có chuyện gì đó rồi.
Lúc này, anh nhìn theo ánh mắt của Trịnh Nhật Kim đang nhìn mấy thanh niên nam nữ kia.
Đột nhiên, anh cũng hơi ngạc nhiên.
Bên đó có hai người nam một nữ, một trong số họ trông có vẻ giống xã giao hơn, chiếc xe Maserati đỗ trước mặt anh ta.
Trông rất giàu có.
Anh ta đang nói chuyện với người đàn ông và người phụ nữ kia.
Trần Nam ngạc nhiên là anh biết cả người đàn ông và người phụ nữ kia.
Bạn cùng lớp Hứa Vãn Đông, bạn cùng phòng của Triệu Quỳnh Dao - Lâm Tú Ảnh.
Con mẹ nó! Tại sao họ lại thành một cặp rồi?
Trần Nam ngạc nhiên.
Hơn nữa hình như Trịnh Nhật Kim còn biết họ.
Bởi vì lúc này người đàn ông trông có vẻ xã giao đó đã nhìn qua rồi, hơn nữa còn có chút hưng phấn chạy về phía xe của Trịnh Nhật Kim.
“Chết tiệt, chết tiệt! A! Cậu Trần, không phải tôi đang mắng cậu đâu, là đang mắng Hứa Thành này. Tôi không ngờ anh ta lại ở đây, đúng là âm hồn bất tán!” Trịnh Nhật Kim khó chịu nói.
Vốn dĩ kế hoạch đang diễn ra rất tốt, nhưng lại đυ.ng phải Hứa Thành này.
Trần Nam đã hiểu rồi.
Có vẻ như anh ta là người theo đuổi Trịnh Nhật Kim.
Nhưng Trịnh Nhật Kim rõ ràng không thích anh ta.
Trần Nam không biết là hoàn toàn ngược lại, trước khi gặp Trần Nam, Trịnh Nhật Kim vẫn có chút cảm giác với Hứa Thành.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đặc biệt là khi Trần Nam nhìn thấy Hứa Vãn Đông và Lâm Tú Ảnh đang cười đi về phía bên này thì hơi ngại xuống xe.
“Ờm… cô xuống đối phó đi, tôi đợi cô trên xe, đối phó xong thì đưa tôi đến cổng ký túc xá!” Trần Nam gãi đầu bất lực.
“Vâng, cậu Trần!”
Sau khi Trịnh Nhật Kim đáp lại thì ra khỏi xe.
“Hứa Thành, sao anh lại ở đây? Còn nữa, vừa rồi sao anh cứ liên tục gọi điện cho tôi thế, anh có phiền không hả?” Trịnh Nhật Kim tức giận giơ chân.
“Nhật Kim, anh cũng không ngờ là có thể gặp em ở đây, anh đưa em trai và em dâu đến trường, anh nhớ là trước đây em đã từng nói là sau này phải thường xuyên về thăm trường, nên anh mới nghĩ đến việc gọi điện cho em, hẹn em đi dạo một lát!”
Hứa Thành cười hì hì nói: “Nhật Kim, để anh giới thiệu với em. Đây là em họ Hứa Vãn Đông của anh, năm nay học năm ba, đây là em dâu của anh Lâm Tú Ảnh, học khoa phát thanh, cũng là năm ba!”
“He he, chị dâu, chị thật xinh đẹp!”
Thành thật mà nói, Hứa Vãn Đông vừa nhìn thấy Trịnh Nhật Kim xinh đẹp gợi cảm hai mắt đã mở to ra rồi, vậy nên lập tức mỉm cười.
“Ai là chị dâu của cậu hả! Tôi không phải bạn gái của Hứa Thành!” Lúc này Trịnh Nhật Kim chỉ muốn thoát khỏi Hứa Thành, sắc mặt lập tức khó coi.
Hứa Vãn Đông giật mình.
Thật ra vừa rồi khi anh họ gọi điện cho Trịnh Nhật Kim, hắn ta đã nghe ra rồi, giọng điệu của Trịnh Nhật Kim thật sự quá lạnh lùng.
Đâu có giống như anh họ nói, phụ nữ là như vậy, cần phải dỗ dành.
Bây giờ thái độ này, biểm cảm này đâu có ổn đâu, dỗ dành cái cứt ấy!
Hứa Thành đương nhiên rất mất thể diện, vội vàng cười: “Được rồi, Nhật Kim, đừng làm loạn nữa, đi thôi, em đi đỗ xe đi, bốn người chúng ta đi mua sắm!”
“Ai làm loạn chứ hả, Hứa Thành, tôi đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, chúng ta không thể nào, hơn nữa trong lòng tôi đã có người khác rồi, anh giàu có như vậy, mau tìm một cô gái xinh đẹp khác đi, đừng lãng phí thời gian và công sức với tôi nữa!” Trịnh Nhật Kim không hề nể mặt mà nói.
Lúc này, rất nhiều học sinh ra ngoài chơi đã bị thu hút bởi cảnh tượng này.
Thử nghĩ xem, hai chiếc xe hơi hạng sang, nam nữ đang tranh cãi, không muốn bị chú ý cũng khó.
Đặc biệt là bây giờ giọng của Trịnh Nhật Kim rất lớn, khiến Hứa Thành rất mất mặt.
“Nhật Kim, em nói cho anh biết, trong lòng em có ai hả? Đừng nói với anh chính là người ba nuôi đã tặng chiếc Mercedes-Benz này cho em đấy nhá? Ông ta đã gần sáu mươi rồi!” Đột nhiên sắc mặt của Hứa Thành trở nên hung ác, nói.
“Cái đệch, Hứa Thành, anh có thể chú ý lời nói của mình một chút được không?” Trịnh Nhật Kim nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Tú Ảnh ở bên cạnh, thân mật khoác tay Hứa Vãn Đông, lúc này cũng nhìn Trịnh Nhật Kim từ trên xuống dưới.
Thực lòng mà nói, khi nhìn thấy Trịnh Nhật Kim xinh đẹp lộng lẫy bước xuống từ chiếc xe hạng sang, trong lòng Lâm Tú Ảnh thấy rất ghen tị.
Huống hồ, Trịnh Nhật Kim này vừa rồi còn không nhìn cô ta.
Lâm Tú Ảnh rất không vui.
Bây giờ đã hiểu ra một chút, thì thầm với Hứa Vãn Đông và Hứa Thành: “Ôi, anh họ, chị Trịnh Nhật Kim người ta xã giao rộng rãi, mấy ông chủ lớn mua xe cho là chuyện rất bình thường. Nhưng nói đến người trong lòng ấy à, có thể không phải là mấy ông chủ đó đâu, chưa biết chừng chị Trịnh Nhật Kim có thể đã nuôi trai bao mới nào rồi cũng nên!”
Bốp!
Lâm Tú Ảnh vừa dứt lời.
Trịnh Nhật Kim tức giận tát một cái: “Cô nói năng cho cẩn thận, ai nuôi trai bao hả?”
“Chị chị chị… chị dám đánh tôi?” Lâm Tú Ảnh ôm mặt, suýt chút nữa bị đánh đến ngơ người!
Trịnh Nhật Kim vẫn muốn đánh nữa.
Nhưng đã bị Hứa Thành nắm lấy cổ tay: “Nhật Kim, em nói đi, những gì Tú Ảnh nói có phải là thật không? Em thích tên trai bao nào rồi à?” Hứa Thành căng thẳng nói.
“Hứa Thành, anh buông tay ra, tôi thích ai thì liên quan gì đến anh!”
Bây giờ Trịnh Nhật Kim thực sự rất hối hận, biết vậy đã không xuống xe rồi, mặc dù Hứa Thành đã nhìn thấy cô ta, cùng lắm thì cô ta đạp ga rồi phóng xe qua là được.
Bây giờ thì hay rồi, vừa là ông chủ lớn vừa là trai bao, bản thân khó khăn lắm mới khiến cho cậu Trần thay đổi quan điểm, có ấn tượng tốt về mình, giờ đều hỏng hết rồi!
Nhưng càng như vậy, Hứa Thành càng tin rằng đây là sự thật.
Mẹ nó, anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho người phụ nữ này rồi, thế mà cô ta lại đi nuôi trai bao?
Trần Nam ngồi trong xe, nghe họ cãi nhau.
Thật ra anh cũng rất hạn hán lời.
Ngay từ đầu Trần Nam đã biết Trịnh Nhật Kim rất yêu tiền.
Nhất là làm nhân viên tiếp khách ở biệt thự suối nước nóng, bây giờ lại trở thành thủ lĩnh của đám nhân viên, nếu nói quan hệ xã hội không phức tạp là không thể nào.
Nhưng bây giờ, Trần Nam lại mong Trịnh Nhật Kim nhanh chóng lái xe đi.
Đột nhiên cảm thấy có bóng đen bên cạnh mình.
Một bóng người đi tới.
Chính là Lâm Tú Ảnh.
Lâm Tú Ảnh vừa mới ăn một cái tát, cô ta vội vàng muốn đi xem mặt mình có bị sưng không.
Nếu như bị sưng thì Lâm Tú Ảnh sẽ liều mạng với Trịnh Nhật Kim.
Vì vậy, cô ta đến chỗ cửa kính của ghế phụ lái để soi xem sao.
Còn có vẻ đáng yêu nữa, xem bị tát một cái rồi còn dễ thương nữa không.
Ừm, vẫn vậy!
Lâm Tú Ảnh hài lòng gật đầu, nhưng sau đó cả người cô ta đột nhiên chấn động.
Bởi vì, qua cửa kính, cô ta mơ hồ nhìn thấy thì ra có người ngồi trên ghế phụ lái, còn là một người đàn ông.
Xấu hổ quá mà!
Lâm Tú Ảnh không thể quan tâm gì nữa.
Cô ta cười lạnh nhìn Trịnh Nhật Kim, nói với Hứa Thành: “Anh họ, chị ta nuôi trai bao đấy, bây giờ tên trai bao đó đang ngồi trên ghế phụ lái của chị ta không dám xuống này!”
Lâm Tú Ảnh phấn khích như thể vừa khám phá ra một vũ trụ mới.
So với Hứa Vãn Đông, nhà anh họ Hứa Thành giàu có hơn.
Thế lực ở vùng này cũng rất lớn.
Hôm nay, Trịnh Nhật Kim này sẽ khó coi lắm đây, cho cô ta ngông cuồng! Cho cô ta cao ngạo lạnh lùng nữa đi!
“Cái gì?”
Mà nghe thấy lời này, Hứa Thành và Hứa Vãn Đông đã cùng nhau nhìn qua, do lớp bọc cửa kính xe nên hai người không thể nhìn rõ bên trong được, không hề phát hiện ra.
Bây giờ nhìn kỹ, quả nhiên trong xe có người.
Không biết rằng bây giờ Trần Nam đã chửi ầm lên rồi!
Đây đây đây… là lửa đốt đến chỗ mình rồi à?
Trần Nam cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì bây giờ mấy người đó đã xúm lại bên ngoài xe rồi.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 57: Anh là tên trai bao