Trước đó Trần Nam đã hẹn sẽ cùng đi ăn với Trương Hiền.
Nhưng bây giờ Trần Nam muốn tìm hiểu thêm về ông lão tên Mạnh Khang này nên đã gọi điện cho Trương Hiền.
“Trần Nam tới đây à?” Chu Lỵ Lỵ căng thẳng hỏi.
Trương Hiền nói: “Có lẽ là anh ấy xấu hổ, nên không tới nữa!”
Trương Hiền có hơi thất vọng.
“Anh ta không tới thì càng tốt, chúng ta tới khách sạn Long Giang ăn tối đi, cùng xem xem chất lượng của khách sạn tốt nhất Long Giang sẽ thế nào.” Chu Lỵ Lỵ vui mừng, Trương Hiền buồn bực gật đầu. Sau đó tất cả mọi người đi thằng tới khách sạn Long Giang.
“Xin lỗi quý khách, hôm nay khách sạn Long Giang đã được bao trọn, mong các vị khách quý vui lòng đến chỗ khác, chân thành xin lỗi!”
Không ngờ mấy người họ vừa đi tới cửa đã bị phục vụ cặn lại, Chu Lỵ Lỵ có hơi thất vọng, cô ta đã chuẩn bị sẵn điện thoại, đang chờ chụp ảnh thế nhưng giờ lại không vào được.
“Khách sạn lớn như vậy đều đã được đặt trước. Có bao nhiêu người vậy? Không lẽ không còn một chỗ ngồi nào sao?” Chu Lỵ Lỵ hỏi.
Người phục vụ lắc đầu.
“Hoá ra là thế.” Chu Lỵ Lỵ chán nản nói.
“Thôi, chúng ta ăn chỗ khác đi!”
Trương Hiền dặn dò. Sau đó mọi người đi ra. Nhưng Chu Lỵ Lỵ vẫn là bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác nhìn lại. Đúng lúc này, những chiếc xe hơi sang trọng đã chạy tới cửa khách sạn.
Rất nhiều người nhìn sang trọng bước xuống. Họ chỉnh lại quần áo và đứng ở cửa, như thể đang đợi ai đó.
“Nhìn ông ta xem, đó không phải là ông chủ của nhà họ Lục, ngài Lục Tông Nguyên đó sao?”
Chu Lỵ Lỵ sửng sốt.
Trương Hiền gật đầu: “Đúng thật là tổng giám đốc Lục, hoá ra khách sạn Long Giang do tổng giám đốc Lục bao trọn. Đúng là không hổ danh!”
“Tuy nhiên, trong các hội nghị giao lưu trước đây, tổng giám đốc Lục không có khách sáo như vậy, cho nên chỉ còn một khả năng, đó là sự xuất hiện của các khách hàng VIP quan trọng!” Trương Hiền nói.
“Khách hàng VIP quan trọng?”
Chu Lỵ Lỵ cả người tò mò nghiêng về phía trước. Đúng lúc này, cửa giữa mở ra. Một cụ già xuống xe trước, sau đó ông kính cẩn mời một thanh niên ra ngoài. Tổng giám đốc Lục bước tới, kính cẩn bắt tay. Mà nhìn thấy người thanh niên này, Chu Lỵ Lỵ lập tức ngẩn ra.
“A! Đằng kia… không phải Trần Nam sao?”
Trương Hiền cũng kinh ngạc che miệng: “Đúng vậy, thật sự là Trần Nam. Nói là có chuyện không cùng đi ăn được, hóa ra là tới khách sạn Long Giang dự tiệc!”
“Nhưng Trương Hiền, nhìn xem, tổng giám đốc Lục, bọn họ trông rất xem trọng anh ta, sao lại đối xử với một kẻ nghèo hèn như thế này?”
Chu Lỵ Lỵ càng thêm xấu hổ, hai má đau lòng. Người đàn ông trẻ mà tôi luôn khinh thường này có những mối quan hệ lớn đến như vậy. Thật sự không biết đó có phải do tôi hoa mắt hay không.
Trần Nam vẫn diện trang phục được cho là rất nhà quê. Nhưng lại được những doanh nhân giàu có này rất coi trọng. Vô cùng đẹp trai! Chu Lỵ Lỵ cắn môi, trong lòng hối hận. Trần Nam không để ý có người đang nhìn mình chằm chằm, ngẩn người.
Đúng lúc này, Trần Nam, người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Tông Nguyên cùng mấy người Mạnh Khang bước vào khách sạn. Trần Nam cũng không ngờ, anh tưởng là một bữa cơm đơn giản, hoá ra lại là một bữa tiệc do Lục Tông Nguyên mời.
“Đại ca Mạnh, ông ccó hắc chắn, người này là tuyệt thế không? Nhưng nhìn thế nào tôi cũng nghĩ cậu là một thanh niên bình thường!”
Lục Tông Nguyên đi phía sau, lúc này mới nói nhỏ với Mạnh Khang.
“Tông Nguyên, tôi nói dối ông khi nào, đừng coi thường ngài Trần đây, thực lực của cậu ấy, ông không đoán được đâu?” Mạnh Khang giới thiệu.
“Nếu đúng như lời ông nói thì thật tuyệt. Nếu cuộc khủng hoảng này của nhà họ Lục có thể qua đi một cách êm đẹp. Nếu như mọi chuyện được giải quyết, Lục Tông Nguyên tôi xin kính trọng đại ca suốt đời!”
“Ha, coi trọng tôi sao, ông có năng lực này sao, vậy phải nhờ ngài Trần đây nhiều hơn rồi, nếu ngài Trần đây thật sự có thể sát cánh với chúng ta, thế cũng sẽ không có vấn đề gì!”
Sau đó, mọi người bước vào. Sau ba mươi phút. Mạnh Khang vuốt cốc ra hiệu cho Lục Tông Nguyên nói. Về phần Lục Tông Nguyên, nhìn thế nào, ông ta cũng nghĩ Trần Nam chỉ là một đứa trẻ tóc vàng. Thực sự khó chịu khi phải cúi mặt xuống cầu xin một đứa nhóc như vậy.
“Cạch!”
Đúng lúc này, ngồi bên cạnh Lục Tông Nguyên, một người đàn ông trung niên đột nhiên đặt ly rượu xuống.
“Tổng giám đốc Lục, họ Trương tôi không hiểu, sao hôm nay lại bày tiệc lớn như vậy, rốt cuộc là chiêu đãi ai?”
Bởi vì Trần Nam ngồi ở vị trí thứ nhất. Người này từ lâu đã tỏ vẻ không phục rồi Hơn nữa, việc Lục Tông Nguyên nhiều lời lấy lòng khiến anh khá phiền lòng.
“Ha ha, thầy Trương, đương nhiên bữa ăn hôm nay là để mời ngài Trần đây!” Mạnh Khang cười nhạt.
“Ngài Trần? Ha ha, thứ lỗi cho ánh mắt vụng về của Trương Thiết tôi đây, tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói tới ngài Trần! Chúng tôi đều tới giúp ông Lục, sư phụ Mạnh đã là sư phụ rồi, cộng thêm Trương Thiết tôi nữa, không biết còn phải nhờ gì tới cậu nhóc tóc vàng này?” Trương Thiết chế nhạo.
“Trương Thiết, đừng tự phụ!” Mạnh Khang có chút chột dạ vội vàng mắng.
Còn Lục Tông Nguyên bị bắt ở giữa, cũng không nói lời nào, hiển nhiên có phần đồng tình với Trương Thiết. Trần Nam có thể nghe được. Chắc chắn trên thế giới này, không có bữa ăn nào là miễn phí.
Trần Nam liếc Mạnh Khang.
Mạnh Khang cúi đầu có chút xin lỗi: “Sư đệ, nghe tôi nói, chuyện là như thế này. Sư huynh Lục Tông Nguyên, ngay từ thuở hàn vi, tôi đã hứa với tổng giám đốc Lục nếu có chuyện sẽ giúp. Bây giờ nhà học Lục đang lâm nguy, tôi được mời tới, nhưng là đối thủ quá mạnh, e rằng tôi cũng không phải đối thủ!”
“Vậy, tôi tự hỏi liệu ngài Trần Nam có thể giúp gì không?” Mạnh Khang thẳng thừng nói.
“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến này!”
Trần Nam lạnh lùng nói, Lục Tông Nguyên cau mày đặt ly rượu xuống.
Còn Trương Thiết ở bên: “Cậu thanh niên, cậu thật sự không muốn tham gia sao? Tôi nghĩ cậu không dám, cậu có tài cán gì mau lấy ra, để chúng tôi thử xem, cũng là để cho tổng giám đốc Lục xem thử tài nghệ của cậu!”
“Quên đi, tôi cũng không có hứng thú!”
Trần Nam nói. Tuy nhiên, Lục Tông Nguyên đã nhấc chân lên. Ông ta nghĩ cậu thanh niên này thực sự là một bậc thầy.
“Ngài Mạnh Khang, tôi nghĩ bữa ăn này sẽ không còn thú vị nữa, tôi nên đi thôi, cám ơn sự hiếu khách của ông!”
Trần Nam liếc nhìn, rồi nhìn Mạnh Khang cười.
“Thưa ngài, đừng lo lắng!”
Vừa đứng dậy, Mạnh Khang đã vội vàng kéo Trần Nam.
“Ngài Trần, trách tôi không nói rõ ràng vời ngài trước, vì để xin lỗi, trước đó ngài đã từng đề cập tới tôi sẽ đi tìm Linh Hồ, đây là một thứ có ích, tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài.”
Mạnh Khang vỗ tay, lập tức có người mang bản đồ vào.
“Thưa ông, đây là bản đồ đường đi của rừng nguyên sinh An Lĩnh, từ xưa đến nay, thực sự ít người có thể đi sâu vào trong rừng nguyên sinh, nhưng ông tổ Mạnh gia của tôi, người từng có kinh nghiệm đi rừng, đã vẽ ra một bản đồ. Nó không giúp được gì nhiều, nhưng tôi nghĩ nó có thể hữu ích!”
“Anh Mạnh, bản đồ này là tìm cho gia tộc anh đấy…”
Lục Tông Nguyên trợn to mắt, còn lại bị Mạnh Khang vung tay lên.
“Thưa ngài, xin ngài hãy nhận lời!” Mạnh Khang lại nói.
Trần Nam nhận láy bản đồ, đi vào rừng rậm, có bản đồ này trợ giúp thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngay lúc đó: “Mang nó lại cho tôi!”
Trương Thiết giật lấy.
“Cậu nhóc họ Trần, xem ra cậu rất muốn tấm bản đồ này, thì sao, hiện tại bản đồ đã nằm trong tay tôi, cậu có bản lĩnh thì đến đây lấy!”
Trương Thiết cười lạnh. Mặt khác, Trần Nam Lắc đầu, không nói gì, chỉngồi xuống: “Ý anh là gì?”
Trương Thiết lạnh lùng hỏi. Trần Nam không trả lời, dùng đũa gắp một lá rau trên đĩa. Lúc này, cổ tay run lên.
Vυ"t!
Rau cải bay thẳng ra ngoài.
Đập thẳng vào cửa.
Bùm!
Một tiếng động lớn, cánh cửa gỗ của phòng bao đột nhiên nổ tung…