Chương 514: Bảng Thiên Hoa Hạ

“Cậu nhóc tuổi Mùi, có đường lên thiên đường cậu khôngđi, lại muốn tự mình xuống địa ngục, bỏ mạng lại đây!”

Trong lúc nói chuyện, một người của trong đó rút ra một thanh đoản kiếm đâm vào ngực Trần Nam.

“Bùm!”

Lưỡi kiếm ngắn chạm vào ngực Trần Nam, nhưng không xuyên qua được.

“Hả!” Người đàn ông chết lặng trong giây lát.

“Là do các người ép tôi.” Trần Nam tức giận, lấy tay đánh vào đầu người đàn ông kia

“Bộp!”

Đầu bị biến dạng, và mắt bị chảy máu. Bay ra ngoài vài chục mét và rơi xuống đất “Không ngờ cậu ta lợi hại vậy!”

Đầu trọc cũng kinh ngạc, lập tức xua tay: “Cùng nhau giải quyết cậu ta đi!” Sáu người còn lại cùng nhau lao về phía trước. Thế nhưng bọn họ, sao có thể là đối thủ của Trần Nam. Chỉ trong vài giây, cả sáu người đều rơi xuống đất, và cái chết của họ thật khủng khϊếp.

“Sao cơ?”

Chỉ còn một mình đầu trọc đứng tại chỗ, mặt đầy mồ hôi lạnh. Rất sợ hãi. Đặc biệt là nhìn Trần Nam đang đi về phía mình, với đôi mắt đỏ rực, hệt như một con quỷ. Đầu muốn chạy nhưng chân thì nặng như chì, không cử động được.

“Mọi người hòa thuận hòa thuận, tốt biết bao, tại sao phải ép buộc ta!?” Trần Nam bước tới đầu trọc.

“Vâng… vâng, tôi không dám, hiểu lầm… tất cả là hiểu lầm!”

“Tôi đã nói vậy, anh vẫn muốn để người của mình gϊếŧ tôi, thật là lừa người!”

Trần Nam hất một cọng cỏ trên vai đi.

“Cám ơn, tôi không dám, tôi không biết… a!”

Đầu trọc run lên, tưởng Trần Nam sẽ để hắn đi. Nhưng giây phút sau, tay chân anh ta tách rời. Chỉ còn lại một tiếng hét vang vọng trên bờ. Còn Trần Nam, lúc này liếc nhìn sau một thân cây.

“Ẩn thân lâu như vậy, ra mặt đi!!”

Trần Nam nói Cây cối run rẩy, một ông lão tóc trắng chậm rãi bước ra. Đó là Khang Bá. Khang Bá lúc này sắc mặt có chút tái nhợt.

“Bất quá, quý nhân của ta tuổi còn trẻ mà đã tới mức này. Là ta, Mạnh Khang, người có mắt nhưng không có kiến thức về Thái Sơn! Nhưng thưa ngài, ta không phải là đến cùng nhóm với những người này!”

Mạnh Khang theo sát Trần Nam suốt chặng đường, từ việc Trần Nam đánh vỡ cục sắt bằng tay không đến đập đá bằng dao bay. Ông ấy đã nhìn thấy tất cả. Ông đã rất sốc trong lòng.

Thảo nào hắn ta dễ dàng cắt đứt nội lực của mình. Hóa ra tu luyện của hắn mạnh như vậy. Trên thực tế, Mạnh Khang đến sau, đầu tiên là vì Lục Trung Hiên giành lấy cục sắt, thứ hai là để tìm hiểu thực lực của người thanh niên này.

Có thể thấy, sau khi thấy tất cả, Mạnh Khang đã nấp sau gốc cây, không dám đi lại hay cử động, người thanh niên này thật đáng sợ.

“Ông cũng tới đây lấy thẻ vàng?”

Trần Nam lạnh lùng hỏi.

“Không dám giấu giếm ngài, đúng vậy, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của ngài, tôi không dám có ý kiến gì nữa!”

Một người đàn ông chín mươi tuổi thực sự cúi đầu gật đầu trước mặt Trần Nam.

Bởi vì thực lực của ông ta, có thể so với Trần Nam sáu tháng trước, còn bây giờ thì, không thể. Nhìn thấy ánh sáng đỏ trong mắt Trần Nam dần dần tiêu tán, uy nghiêm trên người đột nhiên trầm xuống mấy phần, Mạnh Khang không nhịn được thở ra một hơi.

“Ông mất nhiều năm như vậy mới phát huy nội lực, khó khăn vô cùng. Tôi không muốn gϊếŧ ông. Đi, trở về cảnh cáo những người đó, đừng có ý kiến nữa!”

Trần Nam nhắm mắt dưỡng thần nói.

“Lão sư đã ra lệnh, đương nhiên Mạnh Khang phải tuân theo, ngài Tạ đã tha mạng. Tuy nhiên Mạnh Khang vẫn còn điều khó hiẻu!”

Từ lâu, Mạnh Khang đã mất đi sự hào hứng và mong chờ trong ánh mắt.

“Ông muốn hỏi gì?…”

Trần Nam nói.

“Tôi đã học võ cả đời người, bảy năm trước cuối cùng cũng có thể bước vào hàng nội công, tưởng có một ngày có thể tiến vào bảng Thiên Hoạ Hạ, võ học cổ đại, nhưng vào bảng Thiên, tôi lại chẳn thấy có tên của ngài?”

“Bảng Thiên Hoa Hạ sao? Tôi không biết đó là thứ gì!” Trần Nam hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi.

“Chỉ cần những võ giả có nội lực sẽ tiến vào hàng ngũ Thiên Bảng, đây là danh sách xếp hạng, do tứ đại ẩn cư Hoa Hạ khống chế. Quý nhân nếu như tu luyện như vậy thì lẽ nào không có trên đó? Không phải cậu là đến từ tứ đại gia tộc sao?” Mạnh Khang bàng hoàng.

“Tứ đại gia tộc?”

“Đúng vậy, bọn họ là gia tộc Vũ Văn, gia tộc Nam Cung, nhà họ Mạc và nhà họ Phương! Tôi vốn tưởng rằng cậu là người trong tứ đại gia tộc!”

“Tôi chỉ nghe nói đến nhà họ Mạc!”

Trần Nam nhướng mày. Các ẩn sĩ cực kỳ bí ẩn, họ ít giao thiệp với người thế tục, họ cho rằng mình có máu mà người thường không có, và họ coi thường người thế tục.

Nhóm người này tuy không có tầm nhìn xa nhưng các thành viên trong gia đình lại phân bố rộng rãi ở mọi tầng lớp trên thế giới. Nó thường có lịch sử hơn một nghìn năm.

Hơn nữa sự xuất hiện của nhà họ Mạc một năm trước cũng thật sự khiến Trần Nam thấy được thực lực của những thế lực ẩn cư này.

“Trong số các cường giả thuộc bảng Thiên, có thể người của tứ đại ẩn cư chiếm gần tám mươi phần trăm! Còn nhà Mạnh gia của chúng ta, từ khi tổ tiên qua đời, chưa có một chiến binh nội lực nào “

Mạnh Khang vui vẻ cười.

“Tứ đại gia tộc, cường giả gì cơ?”

Trần Nam hỏi lại.

“Chuyện này ta không rõ, nhưng theo lời đồn đại, tứ đại gia tộc đều có sư phụ, nhưng là thật hay giả, ta sợ rằng ngay cả người của tứ đại thiếu gia cũng không biết, chỉ là lời đồn đại mà thôi.

“!”

“Không biết họ tên của ngài là gì, tôi nghĩ với thực lực của ngài ít nhất cũng được xếp vào năm mươi vị trí đầu của bảng Thiên đấy!”

Mạnh Khang tôn sùng nói. Nói xong, ông ta còn cẩn thận lấy ra một cuộn giấy đơn giản trên tay. Hơn nữa phía trên, có tên của hàng trăm cao thủ bảng Thiên.

“Tôi còn không biết Thiên Bảng là cái gì, sao có thể có tên của tôi!”

Trần Nam liếc nhìn, không khỏi nói.

“Đợi một chút!”

Trần Nam chỉ vào vị trí đầu tiên trên cuộn giấy.

“Tại sao chỗ đầu tiên lại trống rỗng, cứ như là cố ý vậy?”

“Ồ, thưa ngài, tôi không biết, bởi vì ngôi thứ nhất này rất bí ẩn. Tôi cũng nghe cha tôi nói rằng khi còn trẻ, ông ấy đã bất khả chiến bại. Sau này, ông ấy đã dùng sức mạnh của chính mình để đối phó với nhiều người trong bốn người. các chủng tộc ẩn. Không ai trong số họ là đối thủ của người này! “

“Chỉ là, tung tích của người này đều bị che giấu. Vô số người muốn điều tra lai lịch của hắn, nhưng đều không có. Cha ta nói chỉ cần hắn còn sống một ngày, trên đời không ai dám trở thành người đầu tiên. Bởi vì Thiên Bảng có truyền thống này, thế nên vị trí đầu tiên luôn bị bỏ trống!”

Mạnh Khang rõ ràng là bị ám ảnh bởi những điều này.

Trần Nam giải thích.

“Hoá ra là vậy! Trần Nam gật đầu.

“Hôm nay Mạnh Khang tôi được làm quen với ngài là may mắn của tôi. Đã gần trưa rồi, không biết ngài thể bớt chút thể diện không, tôi mở tiệc chiêu đãi ngài!”

Mạnh Khang bắt đầu quan tâm đến tình bạn.

” Được thôi “

Trần Nam cũng cảm thấy Mạnh Khang biết thêm một số chuyện, cũng muốn biết rõ ràng hơn, nên lúc này mới gật đầu.

“Tôi sẽ đi nói chuyện với bạn tôi trước, sau đó tôi sẽ đến ngay!”