Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 512: Thẻ vàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Nam cười, lên tiếng chào Trương Hiền.

“Để tôi giới thiệu với các cậu, đây là Trần Nam, hai người chúng tôi mới gặp nhau ngày hôm qua, anh ấy rất tốt, đã cứu tôi!” Trương Hiền cười nói.

“Ha ha, là anh ta sao, thế nhưng sao lại ăn mặc thế này để tham gia đại hội trao đổi này chứ?”

Một cô gái ôm vai, không khỏi có chút chán ghét.

Đại hội trao đổi được biết đến như một cuộc tụ họp khác của giới thượng lưu.

Người tham dự mấy buổi tiệc thế này, không ai là không phải người có máu mặt.

Mấy người bọn họ tất cả đều là mặc âu phục đi giày da, nhưng chỉ có một mình Trần Nam lại ăn mặc như đi du lịch vậy.

Cũng đơn điệu quá đi.

Trên thực tế, có rất nhiều người nghĩ như vậy trong lòng.

“Không sao, cùng nhau đi chơi đi!”

Trương Hiền ngược lại là không nhìn ra mấy người ghét bỏ Trần Nam và không thích ở chung với Trần Nam.

Cứ như vậy, một vài người đi vào.

Trang viên thực sự quá lớn.

Theo Trương Hiền giới thiệu, buổi đại hội trao đổi này được chia thành tường ngoài và trong.

Ngoài viên là những đồ cổ bình thường, và một số bảo vật.

Nếu thực sự muốn đồ gì đó tốt hơn, phải đi vào tường bên trong viên.

“Gia Minh, ngươi vừa mới mua cái đồng hồ này sao? Ta mới chú ý tới!”

Vài người đi dạo xung quanh.

Cô gái tên Chu Lỵ Lỵ nói với một trong những chàng trai.

“Ừ, mới mua!”

“Bao nhiêu đấy?”

Chu Lỵ Lỵ hỏi lại.

“Không đắt lắm đâu, hơn 2 vạn tê, bình thường tôi rất thích mặc phong cách thế này, vừa vặn với bộ đồ của tôi!”

Vương Gia minh nói.

“Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc thật sư là giàu có!”

Trương Hiền ghen tị nói, nàng cũng không có tâm tư, cảm thấy được mọi người cùng nhau, rất vui vẻ.

“Còn bộ quần áo thì sao? Bộ quần áo bao nhiêu?”

“Bộ quần áo này hơn năm vạn đấy! Tôi mua bộ quần áo này ở Ý vào lần đi chơi trước đó của mình!”

Vương Gia Minh lại nói.

“Thật tuyệt!” Chu Lỵ Lỵ nói.

Sau đó cô ta thảo luận về quần áo và cuộc sống của họ với hai chàng trai và một vài cô gái khác.

Rõ ràng là Chu Lỵ Lỵ đã sử dụng thói quen đánh người không động thủ.

Cô ấy cố tình nói ra điều này, chỉ để làm Trần Nam khó xử.

Vốn dĩ nghĩ người cứu Trương Hiền phải là cậu trai quyến rũ, con nhà giàu cơ.

Không ngờ đó chỉ là một tên nghèo kiết xác.

Nhìn thì mặt mũi vẫn củng ổn, nhưng nhìn xem quần áo anh ta mặc tới chỗ này thì quả thật quá thấp kém. Nó làm hạ thấp giá trị của họ.

Chu Lỵ Lỵ không muốn đi với Trần Nam nữa.

“Chỉ là một tên nghèo kiết xác, còn dám đứng ở bên cạnh chúng ta, thật đáng xấu hổ!”

Đúng lúc này, một cụ già cũng đang chuẩn bị dựng gian hàng để khoe bảo vật của mình.

Rõ ràng, ông ấy đã vượt qua quy trình giám định bảo vật, và đủ điều kiện để mở gian hàng.

Nhưng, hầu hết các địa điểm triển lãm ở đây đều là gian hàng lớn, bày một gian hàng nhỏ thì thật khó coi Ông lão chán nản.

Ông lão thở dài, đành cất tấm thẻ vàng đi vào trong, chuẩn bị tìm một quầy hàng trong góc.

Nhưng Trần Nam liếc qua tấm thẻ vàng, mí mắt khẽ giật một cái.

Cái này là tấm thẻ vàng, mặt ngoài là một khối cục sắt, nhưng là đâu, lại làm cho Trần Nam có một loại cảm giác tim đập thình thịch liên hồi.

Loại cảm giác này, kể từ khi Trần Nam trở thành một chiến binh nội lực, rất hiếm khi xuất hiện.

“Có vấn đề gì đó!”

Trần Nam thầm nghĩ trong lòng.

“Đi nào Trần Nam, có chuyện gì vậy?”

Trương Hiền đi tới, kêu to.

“Cô cứ đi trước đi, tôi muốn một mình đi dạo vòng quanh!”

Trần Nam bật cười.

Nhưng đôi mắt anh đang nhìn về hướng ông già đang rời đi.

“Vậy cũng được, gần đến trưa, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, chúng ta đi tìm chỗ ăn!”

Trương Hiền cũng nhận thấy một số người bạn của mình cũng không muốn đi cùng Trần Nam. Ngay sau đó.

Sau khi ổn định xong, Trần Nam liền đi theo lão già kia.

“Hừ, Mẫn Mẫn, em nói em quen loại người này để làm gì? Tất cả đều xấu hổ?”

“Ừ đúng đấy, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, đi cùng với anh ta, tôi không còn tâm trạng nào để chơi nữa?”

“Buổi trưa đừng đưa anh ta đi ăn cơm. Nhìn xem chúng ta mặc cái gì còn anh ta lại ăn mặc thế này. Hơn nữa hắn là ân nhân của cậu. Cậu nỡ khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt chúng ta sao?”

Một vài cô gái vội vàng nói.

“Được rồi, được rồi, tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người một chút, Trần Nam đối với mọi người rất tốt, tuy rằng mới chỉ vừa gặp anh ấy, nhưng tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy là người rất tốt, buổi trưa tôi sẽ gọi anh ấy cùng đi ăn cơm, được chứ?”

Trương Hiền cảm thấy có chút khó chịu.

“Được rồi!”

Mọi người đồng tình với vẻ xấu hổ.

Bên cạnh đó, Trần Nam đi thẳng tới chỗ lão già ấy.

Về phần ông lão, vẻ mặt ông lão sa sút, liên tục lắc đầu, cuối cùng, ông tìm được một nơi rất hẻo lánh và dựng lên quầy hàng nhỏ của mình.

Vì ở đây, không ai chạy theo ông ta nữa.

“Đại ca, ông chỉ có một tấm thẻ vàng này để bán sao?”

Còn Trần Nam thì đuổi theo, đến gian hàng, ngồi xổm xuống cười với ông ta.

“Ừ, tôi chỉ có cái này thôi. Tôi thực sự không muốn đến đây. Nhưng người của tổ chức yêu cầu tôi phải đến, họ nói rằng tấm thẻ vàng của tôi có thể bán được nhiều tiền, nhưng chắc sẽ chẳng có ai mua đâu.”

“À, cậu có thuốc lá không, cho tôi xin một điếu, hút xong tôi sẽ đi về. Trưa nay tôi phải nấu gì đó cho cháu gái ăn”

Ông già thở dài.

“Có!”

Trần Nam đưa một điếu thuốc: “Ông nói người của tổ chức mời ông đến, nhưng bọn họ đã xem tấm thẻ vàng của ông chưa?”

Trần Nam liếc mắt nhìn, tấm thẻ vàng này này cũng không có gì đặc biệt, cùng lắm là mang hơi thở kỳ quái, trông giống như đồ cổ.

“Họ đã xem nó rồi. Nó có thể là một món đồ cổ? Thế nhưng giá trị khảo cổ không cao lắm.”

“Về sau, người tổ chức tìm tôi nói có thể bán thứ này cho người Tây Dương, có lẽ có thể bán được giá cao, vậy nên tôi đến đây thử xem!”

“Cậu chủ, không thể tin mấy người nước ngoài này được. Bọn họ mua một trăm vạn, cũng có thể là năm mươi vạn!”

Trong lúc nói chuyện, ông lão đã phì phèo điếu thuốc.

Trần Nam nhanh chóng đưa một chiếc khác.

Nhận lấy tấm thẻ vàng, Trần Nam cẩn thận cân nhắc, hắn đã nghĩ tới rồi…

“Đại ca, tấm thẻ vàng của ngươi bán bao nhiêu? Tôi muốn mua nó. ông ra giá đi, muốn giá thế nào cũng được!”

Trần Nam bật cười.

“Ha, nhóc, thứ này không có giá trị khảo cổ hay nghệ thuật. Nó có thể lừa được người Tây Dương, nó chỉ là một cục sắt thôi.”

Ông lão vừa hút thuốc vừa cảm thấy xấu hổ nói “Không sao, thứ này rất có ích với tôi, ông đừng lo lắng!”

“Có thật không?”

“đương nhiên là thật!”

” Vậy thì tôi sẽ ra giá bằng với giá bán cho mấy người nước ngoài!”

” Cứ nói đi…”

“Năm trăm nghìn!”

Ông già đỏ mặt, vì nghe nói chỉ cần là đồ cổ thì người nước ngoài sẽ mua bằng bất cứ giá nào.

Trần Nam nở nụ cười đắc ý: ” Có năm trăm nghìn thôi sao, tôi sẽ đưa hẳn cho ông năm triệu tệ, có tiền thì ông có thể sống thoải mái, nếu không có giữ lại thứ này cũng vô dụng…”

Trần Nam chưa nói hết, vì nửa câu cuối là:

Nói không chừng sẽ khiến ông gặp hoạ diệt môn…
« Chương TrướcChương Tiếp »