Chương 511: Đại hội trao đổi

Mời ăn cơm?

Vừa khéo Trần Nam cũng định đi ăn cơm.

Có người mời đương nhiên sẽ tốt hơn mình bỏ tiền ra rồi.

“Được!” Trần Nam đồng ý.

“Anh!” Trương Hiền hết ý kiến với anh trai trước mắt này.

Thế nhưng cô gái nào cũng sùng bái anh hùng, mặc dù Trần Nam không hẳn là anh hùng, thế nhưng anh thật sự đã giúp cô ta.

Cộng thêm dáng vẻ đẹp trai của Trần Nam, khiên người khác không nhịn được muốn tiếp cận.

Thế là Trương Hiền dẫn Trần Nam tới một quán cơm.

Nói chuyện với nhau, dần dần cũng trở nên quen thuộc.

“Anh tới đây du lịch, còn tới thật đúng lúc nữa!” Trương Hiền nói.

“Sao lại đúng lúc?”

“Không biết nữa, bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Giang ở tỉnh Long Giang sẽ tổ chức đại hội trao đổi báu vật trong vòng ba ngày! Sớm hơn một tháng so với lần trước, thế nhưng vừa khéo để anh bắt kịp!”

“Đại hội trao đổi báu vật hằng năm, từ nam chí băc, thậm chí còn ở nước ngoài, người tới vô cùng nhiều, có thể khiến người ta hoa cả mắt!” Trương Hiền nói.

“Ôi, ôi, tôi chỉ nghe qua đại hội trao đổi đồ cổ chứ chưa từng nghe thấy đại hội trao đổi báu vật luôn đấy!” Trần Nam lắc đầu cười khổ.

“Đại hội trao đổi đồ cổ tính là gì chứ, đại hội trao đổi lần này là bao la vạn trượng, chẳng những bao gồm đồ cổ, còn có các loại báu vật đủ hình dáng, chỉ cần anh có bảo bối, đều có thể mang đi triển lãm. Lấy ví dụ đi, ví dụ như một chuỗi vòng ngọc, bình thường nếu như anh tự tay mang đi bán, có thể bán được một trăm ngàn tệ, thế nhưng một khi thông qua chương trình giám định báu vật của đại hội thế thì có thể bán được một triệu, thậm chí còn cao hơn!”

“Tôi biết, thế nhựng đó đều là người có tiền chơi, tôi có đi cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi! Hơn nữa, những loại bảo bối đồ cổ kia cũng không cứ như thế, tôi cũng không nghiên cứu nhiều về những thứ này!” Trần Nam cười nói.

“Tôi khinh! Trông anh thông minh như thế, thế mà anh lại có thể nói được mấy lời như thế, tôi nói cho anh một bí mật. Chuyện này, nếu không phải người trong nội bộ, hoàn toàn không biết được!”

Trương Hiền đột nhiên hạ thấp giọng nói.

Trần Nam húp một ngụp nước canh cá, sau đó lại uống một ngụm nước, tỏ ý bảo Trương Hiền nói một chút.

“Đại hội trao đổi vào bốn năm trước đã từng xuất hiện một pháp khí, hơn nữa còn là pháp khí cổ có phát sáng, có khắc văn tự!” Trương Hiền nói.

“Phụt!”

Trần Nam suýt nữa đã phun ngụm nước ban nãy ra ngoài.

“Cô nói thật hay nói xạo đấy?”

Trương Hiền bị thái độ của Trần Nam làm nổi cáu.

“Tôi gạt anh làm gì, chỉ là anh không có kiến thức thôi, đó là một cái chuôi phủ bụi, cách đây rất lâu có một vị đạo sĩ đã dùng nó, vẫn luôn để trong nhà, có thể nói là bất khả xâm phạm. Thế nhưng lại bị một người Nhật Bản dùng một số tiền lớn để mua lại, sau khi mua về nhà không tới nửa năm, người mẹ mắc bệnh nặng của vị doanh nhân giàu có người nhật kia khoẻ mạnh một cách thần kỳ. Phải biết rằng bốn năm trước mẹ ông ta cũng đã chín mươi tám tuổi, bây giờ đã một trăm lẻ hai tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh!”

“Còn nữa, lần trước, có một thanh kiếm cổ cũng được mang ra đấu giá đấy. Nghe nói đó cũng là pháp khí, tóm lại mấy chuyện như thế cũng khá nhiều, ngoài mặt là mấy món báu vật cổ, thật ra chuyện bên trong, những thứ này mới là mấy thứ quan trọng, mấy người nước ngoài kia đều tới về những thứ này thôi!” Trương Hiền nói.

Trần Nam đặt ly rượu xuống, chân mày không nhịn được nhíu lại một cái.

Nhìn sự chặt chẽ trong câu nói của Trương Hiền cũng không giống đang nói dối.

Đúng thật, mặc dù vừa rồi Trần Nam không nói gì, thế nhưng nếu thật sự có pháp khi, chỉ là đang muốn để Trương Hiền nói thêm nhiều thông tin mà thôi.

Nói thật thì, bản đồ mặt trời của ông nội anh chính là một loại pháp khí kết cấu rất cổ.

Từ xưa đến nay, hễ một gia tộc lớn quật khởi, tất nhiên sẽ muốn mượn lực lượng thần bí nào đó.

Cũng nhờ nghe ông nội nói anh mới biết năm đó chuyện nhà họ Phương và nhà họ Trần tranh giàu một nửa miếng ngọc bội kia.

Còn miếng ngọc bội kia được chia ra thành pháp khí của nhà họ Trần và cả nhà họ Phương, đại diện cho vận may của hai nhà.

Nếu như không phải vì lẻn vào nhà họ Phương để tìm một nửa miếng ngọc bội còn lại, thế thì chú hai, Trần Đình Huy của anh cũng sẽ không xảy ra những chuyện về sau.

“Sao cô lại biết rõ như thế, nếu đúng thì những chuyện này đâu được truyền ra ngoài nhỉ?”

Trần Nam giả vờ kinh ngạc nói: “Tôi phát hiện cô là người rất biết cách khiến người khác lung lay, không phải cô làm nhân viên bán hàng đó chứ? Ha ha!”

“Anh… ȶᏂασ mẹ, tôi nói cho anh biết, tôi là nhân viên kế toán trong một công ty dưới trướng nhà họ Lục, trong các đại hội trao đổi hằng năm, cũng có thể được xem là người đứng ra tổ chức của công ty chúng tôi, anh nói xem mấy lời tôi nói giả được à!”

“Ngoài ra, tôi cũng vì nể mặt việc anh cứu tôi một lần thế nên mới nói với anh nhiều như thế, anh đừng có truyền tùm lum. Thế nhưng cho dù anh có truyền ra, e rằng cũng chẳng có ai tin!” Trương Hiền uống một ngụm nước.

“Hừ, trông anh có vẻ có hứng thú, muốn đi xem không?” Trương Hiền hỏi.

“Cô nói nghe như tôi muốn đi là đi được ngay ấy, hẳn là cũng không dễ có được một vé vào cổng nhỉ?” Trần Nam cười nói.

“Đúng thật, thế nhưng cũng nên nhìn xem tôi là ai, tôi là Trương Hiền, là một người từ trước đến nay không thích nợ ân tình của người khác, anh giúp tôi nhiều như thế, tôi có thể cân nhắc và tặng anh một tấm vé vào cổng! Đồng nghĩa với việc hai chúng ta xem như hoà, được chứ?” Trương Hiền cười nói.

Sau đó, cô ta cẩn thận lấy ra một chiếc vé vào cổng từ trong túi xách của mình đưa cho Trần Nam.

“Nói cho anh biết, sau này cho dù có như thế nào cũng không được xem thường người khác, nhất là mấy cô gái xinh đẹp như thế! Nhìn dáng vẻ chưa từng trải qua chuyện lớn của anh, thế này đi, ngài mai mấy người bạn từ vùng khác của tôi tới chơi, đến lúc đó sẽ đưa anh theo cùng, dẫn mấy người đi tham quan một chút!” Trương Hiền nói.

“Được, thế cảm ơn cô! Đúng rồi, nhà họ Lục mà cô nói là nhà họ Lục nào?” Trần Nam cất vé vào cổng đi, lại hỏi.

“Đương nhiên là nhà họ Lục ở Long Giang rồi, Long Giang cũng chỉ có một nhà họ Lục thôi!”

Khụ, ba chị em kia, thoáng nhìn quần áo họ mặc trên người trông cũng là hàng bình thường, thế nhưng thật ra cũng phải mấy trăm nghìn tệ một món.

Trần Nam cũng đã nhận ra ba chị em họ không bình thường.

Nhà họ Lục ở Long Giang? Không phải là nhà họ Lục của Lục Hồng đó chứ?

Trần Nam thầm nghĩ.

Thế nhưng cho dù có thế nào, đương nhiên Trần Nam cũng cảm thấy rất có hứng thú với đại hội trao đổi lần này.

Đêm đó, Trần Nam ở lại một khách sạn.

Đến sáng hôm sau, Trần Nam đã lên đường từ sớm, lập tức chạy tới vị trí tổ chức đại hội trao đổi.

Không phải ở đâu khác, địa điểm diễn ra hoạt động vừa khéo nằm ở ngay trang viên Bách Nạp.

Trần Nam cho rằng mình đã tới sớm.

Thế nhưng không ngờ khi tới, nơi đó đã tấp nập người đến.

Xe sang đậu khắp nơi.

Dựa theo lời hẹn, anh phải đứng trước cửa chờ Trương Hiền.

Trong lúc đang đứng chờ, anh lập tức nhìn thấy từng chiếc xe sang chạy tới.

Một đám nam nữ mặc quần áo sang trong bước xuống xe.

Bảo vệ đứng xung quanh, toàn bộ đều cúi đầu tỏ thái độ cung kính.

Trần Nam đứng ở một bên, nhìn thấy rõ ràng.

Trần Nam biết ba người trong số mấy người nam nữ kia.

Cũng không phải là ba chị em ngày hôm qua sao?

Quả nhiên ba người họ đúng là thuộc hàng danh gia vọng tộc.

Trần Nam lập tức đội mũ lên, sau đó kéo thấp vành nón.

Anh không sợ cô nhóc Lục Hồng kia, anh sợ Lục Tâm và Lục Sinh hơn, một khi hai người họ nhận ra anh, chắc sẽ đuổi anh ra ngoài, làm liên luỵ tới Trương Hiền cũng không hay.

Sau khi mấy người bọn họ cười cười nói nói đi vào, Trần Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trần Nam, anh tới sớm thế!”

Đúng lúc này, Trương Hiền đi tới, cười cười vỗ vai Trần Nam một cái.

Hơn nữa sau lưng cô ta, còn có mấy người nam người nữ trẻ tuổi…