Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Tất cả mọi người sợ run lui vào góc tường.
Còn có người sủi bọt mép, rõ ràng là quá sợ hãi.
Úc Lan Hạnh cũng bị dọa đến khóc lên.
Không dám nói câu nào.
Trái lại là Trần Nam, giờ phút này cậu đang hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.
Sau khi im lặng một lúc, lại mở mắt ra.
Lúc này màu đỏ sẫm trong đôi mắt đã rút đi.
Trần Nam chậm rãi đi tới bên cạnh người quản gia: “Bạn tôi bị các ông nhốt ở đâu?”
Người quản gia bị hỏi tới, bỗng nhiên run rầy.
Miệng hộc máu, co quắp trên mặt đất, không lâu sau thì bất động.
Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi trào lên nổ tung đầu ông ta! “Đi tìm người!”
Trần Nam ra lệnh cho thuộc hạ phía sau.
“Vâng, thiếu điện chủ!”
Sau đó, mọi người rời đi.
Trước khi rời đi, Trần Nam có nhìn liếc qua mẹ con nhà họ Trần đang dựa sát vào nhau.
Sau đó thu lại ánh mắt, bước dài chân đi ra ngoài! Yên tĩnh! Hiện trường yên lặng như tờ, cho đến một tiếng sau sau khi Trần Nam đi, cũng chưa có ai dám động đậy! Chỉ sợ từ nay về sau, ở khu tam giác của Thiên Thành, chỉ cần nghe đến bốn chữ tập đoàn Thiên Thành, đều sẽ run như cầy sấy.
Ba ngày sau.
Trong biệt thự.
“Thiếu điện chủ, chủ thượng bảo tôi điều tra nơi mà linh hồ thường lui tới, tôi đã tìm được rồi.
Hóa ra là ở trong một khu rậm phía tây Long Giang.
Một năm trước đã từng có người gặp phải linh hồ ở đấy!”
Bác Ôn giảng giải.
“Ai, thuộc hạ cũng hiểu ý của chủ thượng.
Nếu cậu không được tầm bổ bằng máu linh, sợ là không lâu nữa tâm tính của cậu sẽ bị thù hận thao túng.
Đến lúc đó muốn tìm lại cậu của ban đầu sẽ rất khó khăn!”
Bác Ôn thở dài.
Trần Nam nhíu mày.
Lời này đúng là đã nói trúng vào lòng Trần Nam.
Lúc đầu, Trần Nam nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể khống chế được bản thân.
Nhưng khi bản thân động thủ, Trần Nam phát hiện một khi mối hận lên đến đỉnh điểm sẽ giống như một đốm lửa nhỏ thiêu rụi cả đồng cỏ.
Một khi đốt lên thì bản thân mình không thể khống chế được.
Anh sẽ giải quyết vấn đề bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Hơn nữa, ba ngày nay trong lòng Trần Nam lại có một cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cậu vậy mà lại nghĩ đến gϊếŧ người! “Tôi biết rồi Bác Ôn, tôi cũng không muốn trở thành một cái máy gϊếŧ người.
Được rồi, bác dặn dò xuống đi, sắp tới chúng ta sẽ lên đường đi tới phía Bắc Long Giang tìm linh hổ!”
Trần Nam dặn dò nói.
“Vâng, thiếu điện chủ!”
Trần Nam đứng dậy: “Nếu mình nhớ không nhầm thì Mạc Trường Không xây dựng căn cơ cho nhà họ Mạc là ở Long Giang.”
Lần này đi, tiện thể đòi lại một cái công đạo với bọn họ.
Trần Nam vuốt ve một chậu hoa tươi trước mặt.
Nghĩ đến nhà họ Mạc, hai tay hơi nắm chặt.
Đột nhiên, một chậu hoa tươi trong nháy mắt héo úa.
Bác Ôn nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt giật giật.
Quả nhiên, chủ thượng lo lắng cho thiếu điện chủ.
Sự lo lắng này đúng rồi.
Lần này, thiếu điện chủ đã trải qua cải tạo của luyện ngục, thực lực hiện tại tăng vọt đến mức độ rất khủng bố.
So với trước kia sau khi chủ thượng cải tạo còn mạnh hơn.
Nếu không phải là sợ thiếu điện chủ sẽ vì thế mà rơi vào con đường xấu.
Chủ thượng sẽ không phái Bác Ôn đi theo vất vả như vậy.
“Thiếu điện chủ, có lời này tôi không biết có nên nói hay không!”
“Bác Ôn, bác nói đi!”
“Tìm kiếm linh hồ cần mất chút thời gian, tôi không yên tâm về khoảng thời gian này.
Nếu thiếu điện chủ cậu không khống chế được bản thân, sẽ bị tâm ma khống chế.
Lúc trước chủ thượng luyện thành lực Long Tượng, thực ra có một cách giải quyết, không ngại thì thiếu điện chủ thử xem?”
Bác Ôn nói.
“Cách gì?”
“Năm đó, chủ thượng cũng buồn rầu về tâm ma.
Ông ấy cầu mãi các cách, muốn khống chế tâm tính của mình.
Bởi vì chỉ khi nắm giữ lực Long Tượng thành thạo, sẽ có thể tiến vào cảnh giới tông sư!”
“Ông ấy từng đi thăm hỏi các thầy tu, tôn giáo, cũng tới Hoa Hạ âm thầm tìm các danh sư chỉ điểm.
Nhưng ban đầu, một câu không hợp, chủ thượng… haiz, chủ thượng lập tức gϊếŧ chết bọn họ.
Sau đó đã từ bỏ cách này, cho đến một ngày chủ thượng giác ngộ ra.
Ông ấy phong bế thực lực của mình, trở về những ngày sống cuộc sống bình dân bình thường.
Nhìn lên, ông ấy đã là một ông lão cô đơn.
Cứ thế lắng đọng một thời gian, cho đến khi ông ấy mở khóa sức mạnh của mình thì đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, bước vào tông sư!”
“Phương pháp này không phải ai cũng hợp, nhưng thiếu điện chủ, cậu đã từng trải qua những ngày bần cùng khốn khổ, trong lòng vẫn cất giấu trái tim nhân ái.
Tôi nghĩ, có thể thử cách này!”
Bác Ôn nói.
Trần Nam gật đầu.
“Ông nội đã từng dạy tôi cách phong bế.
Như vậy cũng tốt, bây giờ không có được linh huyết.
Khoảng thời gian này tôi rồi xa tranh đấu, phong bể sức mạnh của mình là được.
Nói không chừng, tôi cũng có thể nhanh chóng sử dụng sức mạnh thoải mái, bước vào cảnh giới tông sư thần bí!”
Trần Nam cười nói: “Cảm ơn chỉ điểm của Bác Ôn!”
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên! Là Ngọc Nhi hơi cuống cuồng xông vào.
“Thưa ngài!”
“Sao thế Ngọc Nhi?”
“Tôi nghe bọn họ nói, ngài… ngài lại sắp đi nữa, đúng không?”
Ngọc Nhi nói.
“Ừ”
Trần Nam mỉm cưỡi nói.
“Ngài… ngài đi đâu?”
Vành mắt Ngọc Nhi hồng hồng.
Từ lần đầu tiên gặp tiên sinh, hơn nữa vào khoảnh khắc tiên sinh đồng ý thả bọn họ đi, Ngọc Nhi đã trao trái tim cho Trần Nam rồi.
Nửa năm nay, ngày nào cô cũng nhớ mong.
Nhưng không ngờ, cuối cùng chờ được tiên sinh trở về rồi, anh lại vội vàng đi.
“Long Giang!”
Trần Nam nói.
“Long… Long Giang?”
Sau khi Ngọc Nhi nghe thấy hai chữ này, ánh mắt chợt hơi trốn tránh, hai tay xoắn xuýt, cũng không biết làm sao mà hai chữ này lại làm cô kích động như vậy.
Cuối cùng, Ngọc Nhi hít một hơi thật sâu nói: “Thế thưa ngài, hãy cho Ngọc Nhi đi cùng được không? Ngọc Nhi không muốn rời xa ngài nữa!”
“Không được, Ngọc Nhi. Lần này cậu ấy sẽ tách khỏi chúng tôi. Một người đẹp như cô ở bên cạnh cậu ấy, ngộ nhỡ dẫn rắc rối, thế không phải là muốn cậu ấy vì cô mà phá lệ sao. Lãng phí công sức, không được!”
Bác Ôn lắc đầu nói.
“Nhưng… nhưng sẽ có lúc các ông tụ họp. Một khi tụ họp, bên cạnh ngài ấycần có người chuẩn bị chăm sóc. Ông Hùng, ông có thể gần gũi như con gái không?” Ngọc Nhi nói.
Bác Ôn nhất thời á khẩu không trả lời được, không nhịn lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Cô nói cũng hơi có lý! Nhưng Ngọc Nhi này, nếu cô đã muốn đi thì nhất định phải đi cũng chúng tôi, không được làm phiền đến sự trải nghiệm cuộc sống bình thường của tiên sinh.
Nếu cô không đồng ý, thì không thể đưa cô đi cùng!”
“Tôi… tôi đồng ý là được chứ gì!”
Ngọc Nhi vui vẻ cười nói.
Chuyện này, cứ quyết định như vậy.
Chiều hôm đó, Trần Nam trở lại Hoa Hạ, ngồi trên tàu hỏa đi về phía Long Giang.
Sáng sớm hai hôm sau, chuyến tàu đã tới trạm dừng tỉnh Long Giang.
Ra khỏi trạm, trong một nhà hàng nhỏ.
“Chị, chị muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay em mời!”
Một nam hai nữ đang ngồi ở một chỗ Học sinh nam lập tức cười nói.
“Chỉ cậu có tiền à, tôi bảo các cậu này.
Ra ngoài chơi cũng chơi đã rồi, chúng ta nên về nhà thôi.
Nếu không thì cẩn thận bị trách phạt đấy!”
Một học sinh nữ xinh đẹp trong đó hơi trách cứ nói.
Học sinh nam, tất nhiên là đẹp trai, hai học sinh nữ cũng cực kỳ xinh đẹp.
Tuấn nam mỹ nữ, ba người ngồi trong quán tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
“Được rồi được rồi, chơi cũng kha khá rồi, chúng ta về thôi!”
Một học sinh nữ khác cười nói.
“Gì? Chị, chị mau nhìn xem, cái anh trai ngồi cạnh chúng ta trên chuyến tàu…”
Hoc sinh nữ chỉ chỉ vào cửa nói.