Chương 506: Trở về

Mặc dù mùa đông đã qua.

Nhưng nơi đây rất lạnh, tuyết rơi dày đặc liên tiếp ba ngày ba đêm mới ngừng.

Trời giá rét đất đóng băng, phủ lên cả tòa đảo nhỏ một tầng áo màu bạc.

Trên đảo, trước cửa một tòa thạch động.

Lại có rất nhiều người mặc áo đen, cung kính đứng thẳng.

Những người đó đều là các nhân vật cấp cao của Hồn Điện.

“Tính thời gian, cũng tương đối rồi!”

Bác Ôn trao đổi với mấy thủ lĩnh.

Đang trong lúc nói chuyện.

Một đợt bông tuyết tung bay lay động rơi trên khuôn mặt bọn họ.

Sau đó.

Rầm rầm rầm! Cửa đá nặng nề mở ra.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Vừa nhìn vào thì thấy một già một trẻ đi ra.

“Cung nghênh chủ thượng, thiếu Điện chủ xuất quan”

Mọi người nghiêm túc đứng thẳng, đồng thanh hô lên.

Trần Thương Điềm cười to: “Tốt lắm, đi chuẩn bị bữa tiệc đi, hôm nay tất cả mọi người từ trên xuống dưới Hồn Điện ta, không say không về!”

Có thể thấy tâm trạng của ông cực kỳ tốt.

Bác Ôn gật đầu, đồng thời còn nhìn qua Trần Nam.

Bây giờTrần Nam đã khác hoàn toàn so với nửa năm trước.

Quần áo trên người cậu rách nát, nửa người trên để trần.

Cả nửa người trên đều là cơ bắp cuồn cuộn.

Tóc cậu rối bù, trên mặt cũng mọc đầy râu.

Thế nhưng ánh mắt của bác Ôn lại trở nên cay độc.

Bởi vì ông phát hiện bông tuyết rơi xuống da thịt bọn họ sẽ nhanh chóng hòa tan.

Nhưng bông tuyết rơi xuống người Trần Nam lại không thay đổi gì cả.

Mí mắt của Bác Ôn giật giật.

Ông vốn là người nhà họ Trần, đã đi theo Trần Thương Điềm từ rất lâu.

Năm đó, tình cảnh Trần Thương Điềm ra khỏi Luyện ngục ông vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng Trần Nam lần này, lại cho Bác Ôn một cảm giác khác.

Cảm giác…cậu còn mạnh hơn chủ thượng năm đó.

Đặc biệt là đôi mắt kia, không giận mà tự uy, mang theo một trận sát ý dũng mãnh lãnh liệt.

Không ngờ lại làm cho bác Ôn có một cảm giác lạnh sống lưng.

“Trần Nam, cháu tắm rửa xong thì đi qua!”

Trần Thương Điềm vỗ võ bả vai Trần Nam.

“Vâng!”

Trần Nam gật đầu, sau đó rời đi.

Những nơi cậu đi qua, thủ lĩnh của Hồn Điện đều cúi đầu.

Trong phòng tắm rộng rãi, hơi nóng bốc lên.

Một bên, mười mấy cô gái lớn nhỏ đang bận rộn xung quanh.

Trần Nam khép hờ hai mắt, hai cánh tay để ra.

Mấy cô gái đang xoa bóp bả vai cho Trần Nam, cắt tóc cạo râu! Cạo sạch chòm râu.

Mấy cô gái mới phát hiện, không ngờ bộ dáng của vị thiếu điện chủ này lại tuấn tú như vậy.

Hơn nữa trên người còn toát ra hơi thở đàn ông, làm cho mấy cô gái không khỏi đỏ mặt.

Rửa mặt xong, các cô gái lại lấy máy sấy tóc, sấy khô người cho Trần Nam, choàng áo dài tắm vào.

“Thiếu điện chủ, đã chuẩn bị xong quần áo rồi.

Đó là comle mà ngài cần!”

Có cô gái ngượng ngùng nói.

“Tốt, đi xuống đi!”

Trần Nam thản nhiên nói.

Trần Nam thay quần áo, thở dài một hơi.

Đau khổ nửa năm, khó khăn nửa năm, hôm nay cuối cùng đã trôi qua.

Lúc đang chỉnh lại cà vạt.

“Thiếu điện chủ, tôi giúp cậu!”

Bỗng nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên.

Một đôi tay trắng nõn nhẽ nhàng duỗi qua.

Hơi dựa vào người Trần Nam.

Còn Trần Nam, cậu xoay người nhìn cô gái đang ăn mặc xinh tươi này.

Nhẹ nhàng nắm cằm cô ta.

Còn cô gái, bức thiết chờ đợi điều gì đó.

Một khi được thiếu điện chủ vừa ý cưng chiều, vậy thì địa vị của mình ở Hồn Điện sẽ được đề cao hơn trước.

Ở trong đám gái xinh, bộc lộ hết tài năng.

“Cứu!”

Nhưng cô ta không ngờ, thiếu điện chủ còn lạnh nhạt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta.

Đặc biệt là một chữ cút, khiến cho cô gái lập tức như bị sét đánh, cả người run rẩy.

“Vâng! Thiếu điện chủ!”

Cô gái nhếch nhách lui ra… bữa tiệc của Hồn Điện, đại khái tổ chức trong vòng ba ngày. ngôn tình hài

Sáng sớm hôm nay.

Toàn thể nhân viên của Hồn Điện tập trung ở quảng trường trên đảo.

“Trần Nam, bây giờ cháu đã hoàn thành luyện ngục suôn sẻ, đạt được hiệu quả hơn kỳ vọng của ông nội rất nhiều.

Chẳng qua, mặc dù trước đó cháu có thể tự kiểm chế được tính tình của mình nhưng cực kỳ không ổn định.

Nếu như muốn phát huy lực lượng của Long Tượng đến mức cao nhất, trừ khi là uống máu của linh hò, nói có thể giúp cháu không chế tâm tính.

Lần này trở về, ông sẽ để Bác Ôn ở lại bên cạnh giúp đỡ cháu!”

“Cháu biết rồi, ông nội.

Thế lúc nào ông nội trở về thăm nhà, thực ra ba cháu cũng nhớ ông!”

Trần Nam lạnh nhạt nói.

Trần Thương Điềm gật đầu: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông tự khắc sẽ về!”

Lại vỗ vai Trần Nam.

Trần Thương Điềm kỳ vọng rất nhiều vào Trần Nam.

Ba mươi mấy cái máy bay trực thăng màu đen cỡ lớn đã đang khởi động ở căn cứ.

“Ông nội bảo trọng, chúng cháu đi đây!”

Trần Nam chăm chú nhìn ông nội mình.

Sau đó xoay người.

Bác Ôn, cùng với ba trăm cao thủ trên đảo đi theo sau Trần Nam.

Vù vù vù… máy bay trực thăng bay lên, từ phía Bắc bay về phía Nam.

Đêm dần tối.

Giờ phút này, ngoại ô khu tam giác Thiên Thành.

Một cô gái đang chật vật ôm một túi văn kiện liều mạng chạy.

Sắc mặt cô tái nhợt, trên người còn có vết thương.

Nhưng có thể thấy túi văn kiện rất quan trọng, quan trọng hơn cả mạng cô ấy.

Mà phía sau cô ấy, có mười mấy chiếc xe đang đi chậm rì rì đuổi theo cô.

Những người đó nhô đầu ra từ cửa kính xe ô tô, lấy đèn pin chiếu vào cô gái.

“Ha ha, chạy đi, chạy nhanh lên, sắp đuổi kịp cô rồi này!”

Những người đó lớn tiếng hô lên, đặc biệt hưng phấn.

Cô gái cứ chạy, một lúc lại té ngã.

Cô cắn chặt răng, đứng dậy tiếp tục chạy.

“Đuổi tới rồi đuổi tới rồi!”

Một chiếc xe chạy đến trước mặt cô, cầm đèn pin chiếu vào mắt cô, nói.

“Nói cho cô biết, cô chạy nhanh đi.

Nếu cô bị Văn Dương của chúng tôi bắt được, thì cô xong đời rồi, ha ha ha!”

“Đúng đấy, cậu chủ nhà chúng tôi rất cầm thú đó!”

Mọi người cười rộ lên.

Rõ ràng là bọn họ đang đùa bỡn cô gái này.

Cuối cùng, sau khi ngã sấp xuống lần nữa, cô gái không đứng dậy nữa.

Cô liều mạng xé văn kiện ra, định dùng miệng ăn hết vài tài liệu bên trong.

“Mẹ nó, người phụ nữ thối tha, cô nghĩ chúng tôi sẽ không gϊếŧ cô thật hả!”

Văn Dương dẫn theo người nhảy xuống xe, vội vàng ngăn lại, tát cô gái một cái thật mạnh đến nỗi cô choáng váng.

Nhặt túi văn kiện lên.

Văn Dương lạnh lùng cười: “Chậc chậc chậc, xinh đẹp thế này mà lại chết thì thật đáng tiếc.

Các anh em, dẫn cô ta về, tối nay cậu đây muốn ăn mặn! Đợi tôi sảng khoái xong sẽ cho các cậu!”

“Ha ha ha, được được cậu Đào!”

Còn cô gái, nhìn Văn Dương bằng ánh mắt ác độc, sau đó móc một con dao ngắn từ trong ngực ra.

Muốn tự sát.

Nhưng lại bị Văn Dương đánh gãy.

“Muốn chết à? Ha ha, tôi cứ không cho cô chết đấy, tôi muốn hành hạ cô từ sống cho đến chết, ha ha”

Văn Dương cười hung ác.

Ngay khi cô gái rơi nước mắt tuyệt vọng.

Vù vù và… Bất ngờ từ nơi xa xôi, truyền đến tiếng của máy bay trực thăng.

Ước chừng khoảng ba mươi mấy cái, chậm rãi hạ xuống, bao vây đám người Văn Dương.

“Tình huống gì đây?”

Văn Dương kinh ngạc.

Đợi sau khi máy bay trực thăng hạ xuống.

Có rất nhiều người mặc áo đen đi xuống, đang hờ hững nhìn bọn họ.

“Bạn à, các anh là người bên nào vậy? Hình như tôi chưa từng gặp, bố tôi là Văn Lương của Thiên Thành!”

Văn Dương thấy đoàn người có khí thế bất phàm, lập tức vội hỏi.

Lúc này, cánh cửa của chiếc máy bay trực thăng ở giữa được một bàn tay mở ra.

Lúc này, Văn Dương mới nhìn thấy.

Bên trong khoang máy bay, một người đàn ông mặc comle đang ngồi trên đó thản nhiên uống rượu vang.

Sau khi cô gái nhìn rõ đã kích động phát khóc.

“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng trở về.”