“Còn cao hơn ông?”
Trần Nam kinh ngạc.
Trần Thương Điềm cười gật đầu.
“Cho dù ông ấy có là bạn hay là thù, nhưng ông ấy đã cứu cháu, còn dạy bảo cháu, giúp cháu có được một nền móng rất vững chắc.
Nếu không ông nội cũng không gặp cháu nhanh như này!”
“Bởi vì nếu ông nội muốn cháu luyện ra nền móng này, cho cháu cơ hội tiến vào luyện ngục cải tạo, chỉ sợ phải mất khoảng ba năm.
Nhưng bây giờ nền móng cơ bản của cơ thể cháu đã vững chắc, lại thêm sự phụ trợ của nhân sâm vua, một tháng tẩm bổ gân mạch khí huyết, cháu đã có thực lực để chống trọi trong sự cải tạo của luyện ngục rồi!”
Trần Thương Điềm nói.
“Luyện ngục cải tạo?”
Trần Nam lại thấy nghi ngờ.
“Ừ, đây là điều mà ông lĩnh hội ra từ trong bản vẽ mặt trời của nhà họ Trần Nam chúng ta.
Ông nội cũng dựa vào cái này mà đạt được thực lực mà người thường không có, bước vào cảnh giới tông sư! Nói ra thì cháu có điều kiện tốt hơn ông nội nhiều!”
“Cảnh giới tông sư? Cháu từng nghe bác Tần nói, người luyện võ, cơ thể đạt tới trình độ nhất định sẽ trở thành võ giả nội lực, trên võ giả nội lực là cảnh giới tông sư.
Nhưng trong số trăm ngàn mới có một, cảnh giới tông sư lại càng là một cảnh giới thần bí.
Ông nội, ông đã ở cảnh giới tông sư rồi sao?”
Trần Nam kinh ngạc.
Cậu có được tẩm bổ rất nhiều bí pháp của bác Tần, đến giờ đã dung hòa được nhân sâm vua mới, rốt cuộc mới chính thức là võ giả nội lực.
Nhưng ông nội lại còn là tông sư võ đạo thần bí? “Ừ, hai mươi năm trước, ông nội đã đạt tới rồi! Cũng đưa người ð đây trải qua cải tạo một phần nhỏ trong luyện ngục, trở thành võ giả nội lực trung cấp hoặc võ giả nội lực đỉnh cấp.
Thực lực hiện tại của cháu mới là võ giả nội lực sơ cấp thôi!”
Trần Thương Điềm cười nói.
“Chẳng trách những người dưới tay ông nội, thực lực ai nấy đều khó lưỡng, hóa ra bọn họ đã là võ giả nội lực từ lâu rồi!”
“Ha ha, chỗ này của ông nội tùy tiện lấy ra một người liền có thể đánh được mười người như cháu! Nhưng mà cháu yên tâm đi, ông sẽ sử dụng tất cả cải tạo của luyện người cho cháu, cũng truyền dạy phương pháp cho cháu.
Trần Nam, sau này cháu chính là tương lai của nhà họ Khương chúng ta!”
“Hóa ra dụng ý của ông nội ở đây!”
Trần Nam hiểu ra.
“Nhưng mà…”
Vẻ mặt Trần Thương Điềm ngưng trọng, hơi do dự.
“Sao thế ông nội?”
“Nhưng mà sau khi trải qua cải tạo của luyện ngục, thực lực của cháu sẽ thình lình tăng mạnh, có được sức lực như rồng, vơ thể cũng không còn là cơ thể và khí lực của người bình thường.
Nhưng còn tùy theo tình huống của từng người mà xảy ra tác dụng phụ.
Đó là tính tình của cháu sẽ xuất hiện lệch lạc rất lớn so với hiện tại.
Sau khi ông nội cải tạo, phải mất mấy chục năm mới ổn định lại tâm tính!”
“Đấy là định lực của ông nội cực tốt mới có thể khống chế được.
Điều ông nội lo lắng là một khi cháu không khống chế được lực Long Tượng hình thành trong cơ thể cháu, cháu sẽ biến thành…”
Trần Thương Điềm ngưng một chút rồi nói: “Sẽ biến thành một tên điên cuồng thị huyết! Đến lúc đó, cháu sẽ coi thường mạng sống!”
“Nhưng cháu cũng đừng sợ, lúc cháu còn rất nhỏ, ông nội đã quan sát cháu, cháu trời sinh lương thiện, theo lồi mẹ cháu, cháu sẽ không tranh dành tàn nhẫn.
Ông nhận định, cháu có thể khống chế tốt sức mạnh này!”
Trần Thương Điềm vỗ vai Trần Nam.
Bây giờ, cái mà Trần Nam cần chính là sức mạnh, sức mạnh càng mạnh mẽ.
Cậu đã hiểu, chỉ có tiền thôi thì không bảo vệ được người thân yêu.
Chỉ có sức mạnh mới nghiền áp được mọi lực lượng.
“Lúc đầu, chú hai cháu cũng là người được chọn thích hợp của Luyện ngục, đáng tiếc…”
Vẻ mặt Trần Thương Điềm ảm đạm nói.
“Nhưng vẫn may, bây giờ nhà họ Trần có Trần Nam cháu, nhà họ Trần chúng ta sẽ có hy vọng mới. Trước tiên cháu ở trên đảo không minh làm quen một tuần, một tuần sau sẽ bắt đầu kỳ hạn luyện ngục cải tạo trong nửa năm. Một tuần này, ông nội cũng sẽ bố trí cải tạo tốt sân bãi. Trần Nam…. mặc dù cháu sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, điều này… không phải là điều cháu muốn trốn mà trốn được. Làm con cháu của nhà họ Trần, cháu phải có trách nhiệm này! Cháu có sợ không?”
“Cháu không sợ!”
Hai ông cháu nói chuyện đến đêm khuya.
Bảy ngày sau, Trần Thương Điềm, chủ thượng của Hồn Điện dẫn cháu mình là Trần Nam tiến vào bí cảnh.
Chủ thượng có mệnh lệnh, lần bế quan này có thời gian nửa năm, bất kỳ ai cũng không được quấy rây.
Nửa năm sau.
Khu tam giác của Thiên Thành.
Một loạt đoàn xe dừng ở đường giao.
Khoảng mấy trăm người, Tất cả mọi người trông ngóng chờ mong, giống như đang chào đón anh hùng trở về.
Vù vù vù… chẳng mấy chốc, một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến.
Dừng lại ở trước mặt mọi người.
Sau đó cabin mở ra.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng đầu trọc, được một đám người vây quanh đi xuống dưới.
Người đàn ông lực lưỡng đầu trọc này, trên đầu có vết sẹo, hết sức dữ tợn.
“Tổng giám đốc Hải, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Có người tỏ vẻ xúc động nói.
“Văn Lương! Văn Lương!”
Mọi người hò hét, tâm trạng bị đè ép đã lâu như được khai thông, vua của bọn họ, vua của Thiên Thành, xa cách nửa năm cuối cùng đã trở về.
“Tổng giám đốc Hải, anh xuất ngoại theo thầy học nghệ nửa năm, Thiên Thành bây giờ đã đổi giời rồi! Anh cả anh…”
Mà người này, không phải Văn Quyết thì là ai.
Anh lạnh lùng nâng tay, ý bảo mọi người không cần nhiều lời: “Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi.
Văn Biên bị gϊếŧ, địa bàn bị cướp, nhân sâm vua bị đoạt, tôi đều biết hết!”
“Tập đoàn Thiên Thành? Bắt nạt nhà họ Văn tôi không có ai ở Thiên Thành à?”
Hai mắt Văn Lương thoáng hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị.
Tập đoàn Thiên Thành.
“Rốt cuộc Cậu chủ đã đi đâu vậy? Vẫn chưa có một chút thông tin gì?”
“Chỉ biết đi tới hướng Bắc, nhưng ở Việt Nam, thậm chí phái người tìm kiếm ở nước Nga cũng không có bất cứ tin tức gì của Cậu chủ?”
“Tiếp tục tìm!”
Trương Long tức giận nói.
Trương Long, Trương Hổ thêm cả Thẩm Quân Hào, đang sốt ruột đi qua đi lại ð phòng làm việc.
Nửa năm nay, tập đoàn Thiên Thành đã trở thành thế lực lớn nhất ở khu tam giác, địa bàn rộng lớn, một nhánh siêu quần xuất chúng.
Thế nhưng chuyện ông chủ mất tích, chung quy giấy không gói được lửa, dần dần lộ ra.
Làm cho không ít thế lực như hổ rình mồi.
“Tổng giám đốc Long, tổng giám đốc Sơn, không hay rồi!”
Có thủ hạ chạy vào, hoảng sợ nói.
“Chuyện gì luống cuống vậy?”
“Văn Lương, Văn Lương đã quay về rồi.
Còn dẫn theo người tới thẳng cổng biệt thự nữa!”
Tên thủ hạ này nói.
“Cái gì?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Vội vàng chạy ra.
Mà ở cổng, song phương đã động thủ.
Cũng có không ít người của Thiên Thành nằm trên mặt đất.
Đúng lúc nhìn tháy có hai tên đàn em đang cầm dao bầu bổ về phía Văn Lương.
Còn Văn Lương lại không tránh không né.
Bịch một tiếng.
Con dao bầu bổ lên người Văn Lương, thế mà lại bị đánh gãy.
Hai tên đàn em, nháy mắt bị đánh lui.
“Ngày đó tôi nghĩ tập đoàn Thiên Thành có chỗ nào đó khác biệt, giờ nhìn mấy tên đàn em này xem ra cũng chỉ là mặt hàng này mà thôi!”
Văn Lương lạnh lùng lắc đầu.
“À? Còn hai tên thuộc hạ bại tướng, tao thấy bọn mày chắc là chán sống rồi!”
Văn Lương dửng dưng.
Trương Long nổi giận gầm lên một tiếng: “Lên hết cho tôi!”
Ba người lao thẳng vào Văn Lương.
Bịch bịch phanh! Vẻn vẹn ba quyền.
Cả ba người đều nằm trên mặt đất.
Văn Lương xoa xoa máu tươi trên tay, cười nhạt nói: “Đưa bọn họ, lấy lại tất cả địa bàn…”
Tất cả gần như đều nhẹ nhàng.
Ba người bị đưa đi, kéo theo một vệt máu dài ở trên đất…