- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 504: Nhận nhau
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 504: Nhận nhau
“Em gái, các em ở lại trên đảo làm những gì, có phải bọn họ uy hϊếp các em không?”
Trần Nam muốn biết nhiều hơn.
Thậm chí Trần Nam nghi ngờ, người của Hồn Điện đã gϊếŧ hại bố mẹ của những đứa trẻ này, sau đó cướp bọn họ tới đây.
“Cậu Trần lo lắng quá rồi. Nói chính xác ra thì là chúng tôi đã cứu những đứa trẻ này! Nuôi dưỡng chúng nó thành người!”
Không biết từ lúc nào phía đằng sau Trần Nam đã xuất hiện một ông lão tóc trắng.
Ông ấy mặc quần áo màu đen, chẳng qua lúc này không có che mặt.
Ông ta chậm rãi đi tới, rất thân thiết sð đầu của cô bé: “Nhóc con, về sau ăn ít những đồ ăn như này đi, nghe chưa?”
“Cháu biết rồi ông Ôn, thế ông có ăn bánh bích quy không?” Cô bé nói.
“Ông không ăn, cháu cầm lấy ăn đi. Ăn xong thì mau đi làm bài tập, mấy đứa Đức Bảo mà bắt nạt cháu nữa, cháu cứ chạy đến nói với ông!”
“Cảm ơn ông Ôn, cảm ơn anh, cháu đi đây!”
Cô bé cầm bánh quy, nói cảm ơn xong thì chạy đi.
“Ông là?”
Trần Nam nhìn ông lão từ trên xuống dưới.
“Cậu Trần, mới hơn một tháng không gặp, cậu đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Ông lão cười cười.
“Tôi biết rồi, người lúc trước để cho Đông Tây Nam Bắc đi theo tôi, chính là ông!”
“Ha ha, tôi là Ôn Nhạc Bá, người trên đảo đều thích gọi tôi là bác Ôn!”
Bác Ôn lắc đầu cười.
“Tôi đang muốn tìm ông, ông nói là muốn dẫn tôi đi gặp một người, tôi đã tới lâu thế rồi, ông cũng nên đưa tôi đi gặp rồi chứ?”
Trần Nam tức giận nói.
“Những thứ đó, cậu đã ăn liên tục trong vòng một tháng, tôi thấy khí sắc của cậu đã điều hòa đến mức cao nhất, tạp chất trong cơ thể đã được loại bỏ sạch sẽ dưới tác dụng của nhân sâm vua.
Ừ, bình thường mà nói, hôm nay tôi tới tìm cậu là để đi gặp cậu ta!”
Bác Ôn mỉm cười: “Mời cậu Trần “
Trần Nam nhíu mày, cũng không nói gì, đi sau ông Trên đảo là một loạt các kiến trúc, một đường tới gần mới nhìn thấy xung quanh đều có người mặc áo đen khí thế phi phàm canh gác.
Cuối cùng, dẫn Trần Nam tới trước một cung điện lớn nhất.
Nơi này hơi giống với triều đình hoàng cung cổ đại.
Thủ lĩnh ở trên một cái đài cao.
Trên đài cao, có một ông lão đứng đưa lưng về phía Trần Nam, đang nhìn vào một bức bản đồ phía trước, suy nghĩ xuất thần.
“Chủ thượng, đã dẫn cậu Trần tới!”
Vẻ mặt Bác Ôn nghiêm túc, cẩn trọng, lập tức cúi người nói.
“Lui ra đi!”
Tiếng nói của ông lão kia như chuông lớn, đưa lưng về phía hai người, hơi khoát tay.
Bác Ôn lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
“Hình như chúng ta không quen?”
Trần Nam nói.
“Ừ, cậu không quen tôi, nhưng tôi lại quen cậu! Người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, cậu chủ Trần Nam đỉnh cấp! Phải rồi, tôi còn quên mất, cậu còn là cái gì mà con rể ở rể của nhà họ Trần, người ta nhìn trúng sự bất lực của cậu, đưa cậu đi rồi!”
Trần Nam đỏ mặt.
Đúng là, vì tìm được nhân sâm vua, đúng là mình đã uất ức một trận, trở thành con rể ở rể của người khác.
“Đó chỉ là việc riêng của cá nhân tôi, không nhọc ngài nhớ mong. Ngoài ra, cũng cảm ơn ngài một tháng qua đã tặng cho tôi đồ quý, giúp thực lực của tôi tăng mạnh!”
Trần Nam vứt đề tài này sang một bên.
“Chuyện cá nhân riêng tư? Tôi thấy cậu quả là không biết xấu hổ, mặt mũi nhà họ Trần đều bị cậu vô liêm sỉ quăng sạch rồi!”
Ông lão tức giận vỗ ghế đá, xoay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trần Nam nhìn thấy ông lão trước mặt, tóc bạc khuôn mặt hồng hào, hai mắt sáng như sao lấp lánh.
Rất có cảm giác của cao nhân đắc đạo.
Chẳng qua không biết vì sao, nhìn thấy ông lão này, trong lòng Trần Nam lại có một cảm giác khó tả.
Hơn nữa dưới khí thế của ông lão, càng khiến cho Trần Nam cảm thấy hơi xấu hổ, anh lập tức cúi thấp đầu.
“Ha ha ha!”
Ông lão bất ngờ cất tiếng cười to: “Xem ra cháu tôi vẫn còn một ít liêm sỉ!”
“Cháu?”
Trong lòng Trần Nam lộp bộp: “Ngài là?”
“Sao nào, từ lúc cháu đi vào nhìn ông đến giờ, đến một câu ông nội cũng không gọi hả? Đứa nhỏ ngốc, ông là ông nội Trần Thương Điềm của cháu!”
Ông lão vừa cười vừa ngồi xuống ghế đá.
“Ông là ông nội cháu? Ông… không phải là ông đã mất tích rồi sao?”
Từ nhỏ tới lớn, Trần Nam gần như không được nghe về chuyện của ông nội bà nội.
Chỉ có sau này anh có nghe ba nói, ông nội đã mất tích, mười mấy năm rồi không thấy xuất hiện.
Cũng từng phái người đi tìm, nhưng nhiều năm vẫn không có kết quả.
Trong lòng Trần Nam cũng từng nghĩ, e rằng ông nội đã qua đời rồi.
Nhưng không ngỡ, ông nội vẫn sống khỏe hơn nữa còn là chủ nhân của Hồn điện, đảo không minh? “Rất bất ngờ đúng không?”
Trần Thương Điềm nhìn cháu trai của mình, khuôn mặt đầy cưng chiều.
“Vâng ông nội, cháu rất bất ngờ!”
Cuối cùng Trần Nam cũng biết, vì sao lúc nãy vừa mới nhìn thấy ông, anh đã cảm thấy thân thiết.
“Hóa ra mấy năm nay ông đều ở đảo Không Minh, hơn nữa còn thành lập ra hồn điện?”
Trần Nam kinh ngạc hỏi.
“Ừ, tính ra lúc trước ông rời nhà họ Trần, để cho Hoàng Đông hơn hai mươi tuổi thừa kế gia tộc, đến bây giờ đã tròn ba mươi lăm năm rồi!”
“Nào, Trần Nam, đến ngồi cạnh ông nội, ông nội kể chuyện cho cháu nghe!”
Trần Thương Điềm mỉm cười.
Trần Nam ngồi trên ghế đá.
“Cháu biết bao nhiêu chuyện về ông nội?”
Trần Thương Điềm hỏi.
“Cháu chỉ biết ba mươi năm năm trước, ông và bố cháu cãi nhau, từ đó về sau thẳng thừng bỏ lại vị trí gia chủ của gia tộc, bặt vô âm tín. Cháu hỏi bố cháu, ông ấy cũng không nói gì nhiều!” Trần Nam nói.
“Xem ra Hoàng Đông cũng không nói cho cháu về chuyện bức vẽ mặt trời!”
“Bức vẽ mặt trời?”
“Ừ, đó là đồ án thần bí của tổ tiên nhà họ Trần truyền xuống qua nhiều thế hệ, nội dung trong đó bác đại uyên thâm.
Nhà họ Trần sở dĩ có thể làm bá chủ của nửa thế giới, trở thành gia tộc siêu quyền thế.
Ban đầu chính là có được lợi ích từ bức vẽ mặt trời, nhưng sau này ông phát hiện, trong bản vẽ mặt trời còn cho ra một dự đoán.
Đó là trong vòng năm mươi năm nhà họ Trần chúng ta sẽ có họa diệt môn, bản vẽ mặt trời không bao giờ nói dối!”
Trần Thương Điềm nói.
“Cháu từng nghe ba nói, có thể là sẽ vào mấy năm này, nhà họ Trần sẽ sa sút khốn đốn thậm chí là bị hủy diệt!”
Trần Nam nghĩ đến chuyện ba già nói.
“Ù, đó là điều lúc trước ông đã nói với ba cháu.
Cho nên ông vẫn đang tìm kiếm lời giải để phá giải tiên đoán, hy vọng từng bước lĩnh hội bản vẽ mặt trời.
Mãi đến ba mươi năm năm trước, ông tìm được lời giải mới, hơn nữa từ đó biết được rằng mấy trăm năm trước, trước khi nhà họ Trần ta thành lập gia tộc, đã dựa theo một bộ pháp tu hành để sinh tồn.
Hơn nữa trước đó, nhà họ Trần chúng ta có truyền thống tập võ, ha ha chẳng qua đến thế hệ ba cháu thì đứt gánh giữa đường.
Đây cũng là nguyên nhân mà ông nội ngứa mắt nó!”
Trần Thương Điềm nói.
“Vì thế, ông đã sáng lập ra Hồn Điện này?”
Cuối cùng Trần Nam đã biết một vài bí mật cực nhọc năm đó.
“Đúng thế, ông khổ tâm nghiên cứu đã tìm được nơi hoang vu hẻo lánh này.
Cuối cùng cũng có được thành tựu, ông liền xây dựng một thế lực.
Ít nhất có thể phù hộ nhà họ Trần chúng ta sẽ không bị diệt hoàn toàn!”
“Cháu rất giỏi đó Trần Nam, có người chịu giúp cháu luyện ra một thân võ công cứng rắn, cho nên lúc thủ hạ báo với ông tình hình của cháu, ông nội rất vui mừng!”
“Thế ông nội, ông cũng biết sư phụ bác Tần của cháu à? Ông ấy tên là Tần Nhất Phàm… bác Tần không phải là ông phái đi đấy chứ?”
Trần Nam nói.
Lúc này Trần Thương Điềm cười khổ lắc đầu: “Không, ông nội không biết ông ấy, nhưng ông đã điều tra qua ông ấy. Đó chính là điều khiến ông thấy kỳ lạ. Mạng lưới ngầm của ông trải rộng khắp thế giới, không có thông tin gì mà ông không chiếm được. Nhưng người thầy Tần Nhất Phàm của cháu, ông đã mất công vất vả điều tra nhưng lại không tra ra được. Hơn nữa, tên của ông ấy có phải là Tần Nhất Phàm hay không, cũng không chắc! Nhưng có thể khẳng định, ông ấy là một cao thủ thần bí, cao thủ đạt được trình độ cao nhất, tu vi không dưới ông nội!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 504: Nhận nhau