Chương 501: Thân phận của anh là thật

“Hóa ra là cao thủ của gia tộc Takena, được lắm. Chuyến này tôi đang đợi các người đây!”

Cậu Lôi đứng trên lôi đài, thản nhiên cười nói.

Còn Takena Yihu đã đi lên đài cao, hơi hơi cúi đầu với Cậu Lôi.

Đại chiến một hồi, hết sức căng thẳng.

Giờ phút này, những người ngồi dưới dài cũng không còn huyên náo ồn ào nữa, tất cả đều im lặng nhìn lên đài.

“Mặc dù võ sĩ Nhật Bản có thực lực mạnh, nhưng tôi cảm thấy hắn ta không phải là đối thủ của Cậu Lôi, bởi vì Cậu Lôi này quá là tà môn!”

“Đúng đấy, đánh ba hiệp với Cậu Lôi chắc là được, nhìn khí thế cũng khá mạnh đấy chứ!”

Mọi người dưới đài nghị luận sôi nổi.

“Ra tay đi, cho anh ta thấy thực lực của gia tộc Takena các cậu, rốt cuộc có phải là hư danh hay không?”

Cậu Lôi ôm vai, lạnh nhạt mỉm cười rồi nói.

“Đắc tội rồi!”

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Takena Yihu di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Tại chỗ chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.

Cậu Lôi cũng suy nghĩ.

Anh đã từng nghe nói về gia tộc Takena, là thế gia truyền thừa ninjutsu. Nhưng, Cậu Lôi nghĩ rằng thực lực của mình đã đạt đến mức độ siêu phàm rồi.

Không ngờ, còn có người mạnh hơn.

Takena Yihu trước mặt đây cực kỳ mạnh.

Đổi diện với thế tấn công, Cậu Lôi đánh mười mấy hiệp đã thấy hơi mệt mỏi rồi.

Anh ta nghĩ muốn dùng bí pháp để đối phó lại, nhưng Takena Yihu không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.

Lúc đánh đến hiệp thứ ba mươi mấy, trước ngực Takena Yihu lóe lên ánh sáng, sau đó vẻ mặt Cậu Lôi hốt hoảng. Tiếp sau đó là một cú đạp vòng đá Cậu Lôi xuống lôi đài.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng lên.

“Cậu Lôi!”

Người của Lôi Huy đều đi tới vây quanh.

Bọn họ kiêng dè nhìn Takena Yihu.

Thế mà Cậu Lôi lại bại!

“Cậu chủ Hải, đã nhường rồi!”

Takena Yihu khẽ gật đầu.

“Buông tôi ra!”

Cậu Lôi giãy dụa trong tay thuộc hạ, hơi không cam lòng.

“Giỏi cho một cái gia tộc Takena, đúng là rất nhiều thủ đoạn! Chúng ta còn nhiều thời gian! Cuộc thi đấu lấy nhân sâm vua, Lôi Huy tôi bỏ cuộc!”

Phất tay mạnh một cái, Cậu Lôi ngồi luôn xuống đất.

“Vậy thì… lần này danh diệu tay đấm vua sẽ thuộc về gia tộc Takena!”

Lúc này, Tô Phương căng thẳng đi lên.

Bà ta bị cảnh tượng trước mặt dọa cho cứng người rồi.

Takena Miko cũng đứng dậy, chuẩn bị đi lên đài.

“Đợi đã!” Một tiếng nói bất ngờ vang lên, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung về phía này.

“Bà Phương, hình như vẫn còn chưa đấu xong, sao bà lại sốt ruột về gia tộc Takena thế? Tập đoàn Thiên Thành chúng tôi còn chưa thi đâu!”

Người đi lên không phải người ngoài mà chính là Thẩm Quân Hào.

“À đúng rồi, còn có tập đoàn Thiên Thành!”

“Nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Thành rất lợi hại, không phải là anh ta đấy chứ?”

“Không phải anh ta đâu, nghe nói ông chủ của Thiên Thành là một người trẻ tuổi!”

“Cứ tưởng tập đoàn Thiên Thành đến đây là bỏ cuộc rồi!”

Mọi người sôi nổi nghị luận.

“Anh này, xin chỉ giáo!”

Khuôn mặt Takena Yihu vô cảm, nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đối thủ của anh. Đương nhiên là cậu chủ của tôi sẽ lên trận này rồi.”

Thẩm Quân Hào nói: “Sao đấy? Trần Nam đã tới rồi à?”

Takena Miko đảo mắt, khẽ cười nói: “Tất nhiên đã tới rồi!”

Thẩm Quân Hào nói, sau đó nhìn về phía một góc.

“Tiểu Na, rốt cuộc thì thế nào mà em quen biết tập đoàn Thiên Thành này vậy?”

Tần Nghi ở bên cạnh tò mò hỏi Tiểu Na đang vui vẻ.

Tiểu Na nói: “Chị dâu, chị cứ xem là được rồi! Đừng hỏi nữa!”

“Gì cơ? Ông chủ Trần đó đã tới rồi?”

Mọi người ồn ào tìm kiếm xung quanh.

“Thẩm Khiết, hôm nay em đến đây chắc sẽ có cơ hội nhìn thấy ông chủ của tập đoàn Thiên Thành chúng ta đó!”

Lúc này, Dư Minh cũng vô cùng mong đợi nói: “Nghe ý của anh hẳn là anh cũng chưa từng gặp anh ấy à?”

Thẩm Khiết sửa sang lại mái tóc của mình, rồi hỏi.

“Đương nhiên là chưa, bố anh cũng chỉ mới nhìn cậu ấy từ xa thôi, chỉ có mấy vị lãnh đạo cấp cao mới được tiếp xúc với cậu ấy thôi!”

Dư Minh cười nói.

Còn Trần Nam, cậu đang ở dưới quan sát các thế lực lớn. Đến bây giờ đã quan sát được kha khá rồi.

Mặc dù nửa qua qua, Trần Nam cũng xem như là có đánh qua với rất nhiều cao thủ.

Nhưng từ đêm đó, đêm mà Tần Nghi bị người đánh lén, Trần Nam đã cảm giác được rằng những người tới này sợ là không đơn giản.

Dưới trường hợp không biết tình hình bên trong, Trần Nam sẽ không tùy tiện đứng ra.

Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy bọn họ ra tay.

Trong lòng Trần Nam đã chắc chắn!

Không cần che dấu nữa!

Ngay sau đó, Trần Nam đứng lên.

“Hà?”

“Ơ, con mẹ nó, thầy đứng lên làm gì?” Úc Tâm Hân ngạc nhiên nói.

Còn Úc Lan Hạnh cũng liếc mắt nhìn Trần Nam, hơi chán ghét nói: “Không phải chuyện của anh, mau ngồi xuống đi, cẩn thận mẹ mà không vui sẽ đuổi anh ra ngoài!”

“Đúng đấy, chỗ nào cũng có anh. Thật là mất mặt!”

Bạn thân của Úc Kim Thắng khinh thường nói.

Trần Nam khởi động gân cốt.

Anh không trả lời bọn họ, đi thẳng lên đài cao.

“Anh… anh ta điên rồi à?”

“Có phải là tủi nhục lâu ngày sinh ra hỏng não rồi đúng không?”

Cô bạn thân kia tiếp tục nói.

“Thưa ngài!”

Những người của tập đoàn Thiên Thành lập tức đứng dậy, tập thể cúi đầu.

“Cái gì cơ?”

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Úc Lan Hạnh giật mình há to miệng.

Thưa ngài?

Bọn họ lại cung kính với Trần Nam như vậy.

Thế chẳng phải là nói, Trần Nam chính là ông chủ của Thiên Thành, cái vị ông chủ Trần thần bí đó cũng chính là Trần Nam?

Khϊếp sợ, khϊếp sợ tuyệt đối.

Còn Thẩm Khiết và Dư Minh ngồi một bên nhìn thấy ba của Dư Minh đứng dậy cúi chào, bố anh ta cũng vội vàng kéo ống tay áo Dư Minh để anh ta nhanh chóng đứng lên.

Anh ta vẫn chưa kịp khom người.

Cho đến khi Trần Nam sửa sang lại bộ comple của mình, sau đó đi qua trước mặt bọn họ.

Trần Nam chợt phát ra khí thế của một cường giả, khikeens Dư Minh bất giác đứng lên.

“Anh… hóa ra anh chính Trần Nam?”

Takena Miko trợn tròn mắt, kinh ngạc cười nói.

“Cô Miko, bởi vì một vài chuyện nên tôi chưa kịp nói ra thân phận của mình, xin lỗi!”

Còn Tần Nghi ở một bên thì cứ như đang nằm mơ, chậm chạp đứng dậy.

Trần Nam hàn huyên với Takena Miko một câu xong, tiện thể đi đến trước mặt Tần Nghi: “Chị Nghi! Đợi tôi làm xong chuyện này, tôi sẽ giải thích với chị!”

Trần Nam nâng tay nhẹ nhàng đặt lên môi Tần Nghi, ý bảo cô đừng nói ra thân phận của mình.

Tần Nghi nắm chặt cánh tay Trần Nam, gật mạnh đầu.

Rồi lại xoa đầu của Tiểu Na.

Lúc này Trần Nam mới quay đầu nhìn về phía Takena Yihu ở trên đài.

“Cậu… có thể đại điện cho gia tộc Takena sao?”

Trần Nam nói xong, nhìn sang Takena Miko bên cạnh.

Bởi vì vừa nãy lúc cậu bắt tay với Takena Miko, Trần Nam nhìn thấy rõ là cánh tay phải của Miko có dấu vết từng bị băng bó.

Điều này khiến Trần Nam nghĩ tới người mặc áo đen vào buổi tối mấy ngày trước bị mình đánh bị thương cuối cùng biến mất thần bí.

Xem ra, Takena Miko đúng là không đơn giản như vẻ ngoài của cô ta.

Cô ta là cao thủ của gia tộc Takena, cho nên mới có câu hỏi này.

“Có thể!”

Takena Yihu gật đầu nói.

“Vậy thì tốt, khỏi phải lãng phí thời gian. Chúng ta bắt đầu luôn đi!”

Trần Nam mỉm cười, đi lên đài cao…