Đúng lúc này, trong tiệm vang lên một giọng nói.
Chất lượng của cửa hàng quà tặng này có chút cùng loại với Ginza ở thành phố thương mại lớn.
Mà cửa tiệm trang phục là một cái cửa hàng trong đó.
Lúc này đang có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi tới.
Cô ta vừa đi tới đâu thì ở đó có rất nhiều người phục vụ phải khom lưng chào.
“Ôi chao, thật xinh đẹp!”
“Đây đúng là tiên nữ, quá xinh đẹp!”
“Chẳng lẽ cô ấy là bà chủ của cửa hàng này? Sao mọi người lại khách khí với cô ta như vậy?”
Có rất nhiều chàng trai ở hiện trường nổi lên lòng mến mộ.
Trần Nam vừa quay đầu, nhìn thấy cô ta thì lông mày hơi nhướng lên.
“Lâm Di Di?” Trần Nam hơi kinh ngạc.
Trần Nam có ấn tượng rất sâu sắc với cô ta, ở tiệc chiêu đãi lần trước. Người thiếu nữ bạo lực này suýt chút nữa thì hủy luôn nhan sắc của anh, cuối cùng còn bị đánh mông.
Đặc biệt là, cô gái này có một cặp đùi đẹp khiến Trần Nam nhớ kỹ như in.
Vừa trắng vừa dài.
Dáng dấp lại rất xinh đẹp.
Lúc này Lâm Di Di đã đi tới.
Thật ra cô ta đã đến được một lúc, chẳng qua vừa tới cô ta đã thấy Trần Nam bị người ta vây quanh chỉ trỏ.
Khuôn mặt của Trần Nam, chỉ sợ cả đời này Lâm Di Di sẽ không quên được.
Dù sao người đầu tiên khiến cô ta nhục nhã chính là cái tên ăn chơi trác táng này!
Hơn nữa ba đã nhiều lần ra lệnh cho cô ta, nhất định phải lấy lòng cậu Trần, nhất định!
“Xin chào cậu Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Lâm Di Di hơi khom lưng.
Điều này khiến mọi người có mặt đều giật mình.
“Vãi, người đẹp gọi cậu ta là cái gì? Cậu Trần? Chuyện gì vậy chứ?”
“Cái tên khoác lác này vậy mà lại quen biết với người đẹp?”
Dương Bích Vân chớp chớp đôi mắt.
Cô gái này mạnh hơn mình gấp trăm lần. Cô ta thân cận với Trần Nam như vậy khiến trong lòng Dương Bích Vân khó chịu muốn chết.
Chưa nói tới việc cô gái này còn xinh đẹp hơn cô ta gấp trăm lần.
Cho dù Trần Nam được một cô gái xấu xí để ý cũng đã khiến Dương Bích Vân khó chịu rồi.
“Cô gọi cậu ta là cái gì? Cô nhận sai người rồi nhỉ? Cậu ta nào phải thiếu gia, chỉ là một tên nghèo kiết mà thôi!” Dương Bích Vân chỉ vào Trần Nam rồi nói với Lâm Di Di.
Lục Dịch Dương nổi lên lửa giận đầy ghen ghét.
Cô gái này tới thật đúng lúc, sao lại cung kính với Trần Nam như vậy?
Nếu cô ta làm như vậy với anh ta vậy thì đúng là quá đẹp rồi!
“Đúng vậy, cô Lâm, lại gặp nhau rồi! Ờm, vốn dĩ tôi muốn mua một bộ quần áo, kết quả lại không đến 20 vạn nên tiền của tôi không chịu nhả!” Trần Nam bất đắc dĩ buông tay.
“Cái gì? Ít hơn hai mươi vạn là không đủ mức để rút tiền sao?”
Nếu không phải nữ thần khiến bao nhiêu người phục vụ tôn kính đang đứng ở đây thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Dương Bích Vân trừng lớn đôi mắt: “Trần Nam, anh nói dối. Anh chỉ trúng có hai mươi vạn, sao có thể còn hai mươi vạn nữa, anh lừa ai chứ?”
“Ai nói với cô là tôi chỉ trúng hai mươi vạn?” Trần Nam cười khổ.
Trên khuôn mặt của Lâm Di Di vẫn nở nụ cười, thế nhưng khi nhìn thấy Trần Nam muốn mua một bộ quần áo nữ thì trong lòng Lâm Di Di vận hiện lên chút khổ sở.
Không sai, tiêu chuẩn của Lâm Di Di rất cao.
Nhưng mà, lúc một người đạt đến trình độ huy hoàng nào đó sẽ che giấu đi tất cả những khuyết điểm của mình.
Người khác không biết nhưng Lâm Di Di lại rất rõ.
Mà Trần Nam anh chính là người thừa kế hợp pháp của gia tộc cổ có được tài sản của nửa cái Địa Cầu!
Cho nên với loại người có giá trị con người như Trần Nam, nội tâm không có chút gợn sóng nào là điều không thể nào.
“Cậu Trần, nếu anh thích thì tôi tặng cho anh vài bộ quần áo, nhé?” Lâm Di Di nhẹ nhàng hít một hơi, vẻ mặt đạm nhiên mà nói.
Mười mấy vạn, đối với Trần Nam mà nói thì cũng chẳng tính là mất sợi lông nào.
“Vậy được, hôm nay không tiện lấy tiền ra, tôi cầm quần áo đi trước, sau này sẽ trả cho cô!”
Lúc này, người tụ lại càng nhiều.
Trần Nam cũng không khách khí nữa.
Anh không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
“Vậy thì cậu Trần, để tôi tiễn anh…”
Lâm Di Di nói xong, tự nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Trần Nam. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của đám người, hai người cùng đi xuống lầu.
“Cái này, cái này…” Dương Bích Vân lo lắng.
Cô gái này gọi anh là cái gì?
Cậu Trần?
Hơn nữa Trần Nam vừa nói, không đủ hai mươi vạn thì anh không thể tiêu, điều này chứng tỏ Trần Nam vẫn còn có tiền!
Điều này có thể chắc chắn.
Trần Nam không chỉ có hai mươi vạn, chắc chắn là vậy!
Hai bộ quần áo kia đã mười mấy vạn!
Đột nhiên Dương Bích Vân có cảm giác Trần Nam quá xa lạ.
Lục Dịch Dương đứng ở đây càng thêm xấu hổ, muốn kéo Dương Bích Vân rời đi.
“Thưa anh, hai bộ quần áo anh chọn đã được đóng gói rồi. Tổng cộng ba vạn sáu, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay là bằng tiền mặt?”
Người phục vụ nhanh tay lẹ mắt đứng trước mặt Lục Dịch Dương.
Với tình huống bây giờ thì không mua nhất định không được.
Nói thật, hôm nay Lục Dịch Dương chịu chi như vậy chính là muốn ra hiệu với Dương Bích Vân sau đó hai người sẽ đi khách sạn.
Nhưng bây giờ không ổn!
Cho dù anh ta có mua ba vạn sáu đi chăng nữa thì cũng là mua dưới tình trạng mất mặt.
Nhưng có mặt nhiều người như vậy, lại không thể không mua.
Cắn chặt răng, lấy ra ba vạn sáu mới xám xịt rời đi với Dương Bích Vân.
Dưới lầu cửa hàng quà tặng.
Dương Phong rất tự giác đến trước cổng trường chờ Trần Nam.
Mà Lâm Di Di vẫn kéo nhẹ cánh tay của Trần Nam đi trên đường.
“Cậu Trần, không biết anh mua mấy món đồ này là để tặng cho bạn gái hay sao? Không biết là cô gái xinh đẹp nào may mắn như vậy?” Trong lòng Lâm Di Di có hơi ghen tỵ, nói.
Qua việc quan sát Trần Nam ở đợt khai trương nhà hàng Minh Hoàng lần trước, Lâm Di Di biết Trần Nam không phải kiểu công tử bột như cô ta nghĩ mà rất trầm ổn, mộc mạc và đối xử với người khác rất chân thành.
Nếu lần này Trần Nam đã có bạn gái thì sẽ như những công tử khác vậỵ, nói đổi là đổi.
Gả cho Trần Nam thì tương lai sẽ trở thành bà lớn của nhà họ Trần.
“Tôi tính tặng cho một người bạn chứ không phải bạn gái!”
Trần Nam cười, hôm nay Lâm Di Di giải vây giúp anh, là nể mặt anh lắm rồi.
Đồng thời Trần Nam cũng rất tò mò: “Trông có vẻ cửa hàng này là của nhà họ Lâm các cô à?”
Lâm Di Di nghe Trần Nam nói không có bạn gái thì có hơi mừng rỡ, lập tức cười nói: “Đúng vậy, những cửa hàng quà tặng giống như vậy, nhà họ Lâm chúng tôi hầu như mở quanh những trường đại học của tỉnh Giang Nam. Đây là chỉ là một trong số đó, hôm nay tôi rảnh nên đến đó đi dạo!”
Lâm Di Di không nói rằng đi dạo cũng không phải trọng điểm. Nếu cậu Trần không học ở đại học Kim Lăng thì không ai đi dạo ở chỗ này đâu!
Trần Nam cảm ơn Lâm Di Di rồi rời đi.
Dù sao đi cùng cô gái xinh đẹp này quá hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Cậu Trần chờ một chút!” Lâm Di Di gọi Trần Nam lại: “Tuần sau có một buổi hội giao lưu hữu nghị Gia Niên Hoa, bọn Bạch Hạo Hiên cũng đến đó chơi. Nếu cậu Trần có thời gian thì chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé?” Lâm Di Di khẽ cắn môi, chủ động hỏi mời.
Vì cô ta biết 80% là không thể, cậu Trần có cái thân phận gì chứ!
Nhưng Trần Nam lại gật đầu: “Được, tuần sau tôi rảnh. Đi thì đi, đến lúc đó cùng đi!”
Không riêng gì chuyện hôm nay Lâm Di Di đã giúp đỡ anh.
Quan trọng hơn đó chính là Trần Nam muốn thay đổi bản thân.
Không thể cứ vâng vâng dạ dạ mãi được, trông còn có vẻ nhu nhược. Cách tốt nhất là quen biết nhiều người hơn!
“Quyết định như vậy đi!” Lâm Di Di vui vẻ vẫy tay với Trần Nam.
Trần Nam và Dương Phong về ký túc xá.
Tất nhiên là Dương Phong ôm được người đẹp về.
Mà Trần Nam muốn theo đuổi Tô Quân Dao, nhưng lại biết bắt đầu từ đâu.
Dù sao thì anh và Tô Quân Dao cũng không có nhiều điểm chung, tùy tiện mở miệng liệu cô có cảm thấy anh không đáng tin không?
Lúc này, điện thoại của Trần Nam vang lên.
Thấy thông báo hiện lên, Trần Nam có chút vui.
Đúng là Tô Quân Dao gọi tới.
“Trần Nam, cậu có bận không? Nếu không bận thì đi luyện khóa hai đi?”
“Không bận.” Trần Nam cười nói.
“Được, bây giờ tôi đang ở sân tập khóa hai. Cậu tới đây đi, nhân tiện tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu làm quen!”