“Hai người bọn tôi chỉ quen biết một chút mà thôi, nhưng mà thân phận của người ta tôi không tiện nói. Bạn của tôi muốn giữ bí mật! Ha ha!” Đỗ Thiên Nhạc gạt tàn thuốc, cười nhạt.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đã thay đổi.
Đặc biệt là Giang Huệ Di, phải lau mắt mà nhìn.
Ánh mắt của Trịnh Lý Liên cũng hiện lên tình ý. Nếu là thật thì có phải cô ta cũng có cơ hội ngồi lên chiếc xe Reventon được vô số người ao ước không?
Mà đám con trai lại ghen tị với Đỗ Thiên Nhạc muốn chết.
“Đỗ Thiên Nhạc, là thật hay giả vậy. Đừng giống như cái chiêu cua ngôi sao lúc trước của cậu nha, cậu đang khoác lác phải không?”
Vương Tuấn Hào không tin. Dù sao anh ta cũng quen biết Đỗ Thiên Nhạc, nhà của Đỗ Thiên Nhạc điều kiện kinh tế thường thường, cũng xem như là con nhà giàu nho nhỏ.
Sao có thể quen biết người như vậy?
Hơn nữa tên Đỗ Thiên Nhạc này có thói quen khoác lác.
“Sao như vậy được, hơn nữa, tôi có thể cầm chiếc xe hai ngàn vạn ra để khoác lác sao? Các cậu thật là!” Đỗ Thiên Nhạc cười khổ.
“Đỗ Thiên Nhạc, tôi tin cậu!” Giang Huệ Di hơi mỉm cười với Đỗ Thiên Nhạc.
Thỉnh thoảng cô ta lại liếc mắt nhìn chiếc siêu xe trên ảnh chụp. Cô ta quả thật đã say rồi, nếu cô ta có thể ngồi lên một lần thì như thế nào cũng được.
Mà muốn có cơ hội này thì phải thông qua Đỗ Thiên Nhạc mới có thể quen biết với vị đại gia kia!
Trần Nam ngồi một bên cười khổ.
Chìa khóa vẫn còn ở trong túi anh nè.
Kết quả anh lại trở thành anh em kết nghĩa của người ta.
Khiến cho Trần Nam khó chịu nhất chính là.
Hai cô gái này còn bị người ta câu mất.
Có phải chỉ cần anh lái chiếc xe là có thể câu thêm nhiều người nữa?
Ngay cả Giang Huệ Di cũng có thể?
Trần Nam thầm nghĩ có phải anh đã quá khiêm tốn rồi không? Đúng là ngon không bằng đẹp!
“Bốp!”
Lúc này, Trần Nam có cảm giác như có gì đó đυ.ng lên mặt mình.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Huệ Di ném anh bằng một tờ giấy được vo tròn.
“Hừ, cậu nghe cái gì, sao hả, cậu còn muốn ngồi Lamborghini sao? Làm ơn đi, phải biết đủ…” Giang Huệ Di cười lạnh.
“Sao người ta lại muốn cái tên nghèo kiết này chứ!” Lý Hoành cười ha ha.
Chớp mắt một cái đã chỉ mũi nhọn về phía anh. Cũng may là lúc này phục vụ đã bắt đầu lên món ăn.
Ngay cả khoai tây và mỳ của Trần Nam cũng được bưng lên.
“Quao, đồ ăn phong phú quá, vừa nhìn đã biết là rất xa hoa!”
“Đương nhiên, đồ ăn ngon phải phối với rượu ngon, hôm nay cho mọi người nếm thử bình rượu vang đỏ này, hơn hai ngàn một bình đó!” Vương Tuấn Hào cười nói.
Điều này lập tức khiến mọi người khâm phục không thôi.
Trần Nam ngồi một góc bị bọn họ xem nhẹ.
Trần Nam nhìn mỳ và khoai tây, anh thật sự có chút đói bụng.
Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra, một loạt phục vụ đứng lên ngoài, bưng từng món đồ ăn cao cấp cấp đặc sắc bước vào.
Những đồ ăn đặc sắc này chỉ cỡ mini, bởi vì cái bàn của Trần Nam không chứa được quá nhiều.
“Cái này… đồ ăn bọn tôi đã bưng lên đủ rồi, đây không phải đồ ăn đặc sắc của bọn tôi mà?” Vương Tuấn Hào vừa thấy thì ngây cả người.
“Thưa anh, đây không phải là cho ngài mà là cho anh Trần đây!”
Trần Nam nhìn người phục vụ giải thích, vãi, đây cũng có phải do tôi gọi đâu.
“Chờ chút, tôi nói trước, tôi chỉ lo một bàn này của bọn tôi thôi. Mấy món đồ ăn Trần Nam gọi không liên quan đến bọn tôi!” Vương Tuấn Hào hoảng sợ.
Nếu anh ta phải thanh toán cái đống kia, e là không đủ tiền.
Món đặc sắc anh ta chỉ mới gọi hai món mà thôi.
“Ha ha, anh đừng hiểu lần, đây là vì anh Trần gọi món nên chúng tôi tặng đồ ăn!” Bộp bộp.
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ nữ vỗ tay.
Một loạt món đặc sắc được bưng lên, thậm chí có cô gái còn chưa nhìn thấy thì đã được bưng hết lên.
Ước chừng phải mười hai món.
Từ từ đặt lên bàn của Trần Nam.
Bàn đồ ăn đó ít nhất phải hai ba vạn.
“Này này này… cậu ta chỉ gọi khoai tây mà các người tặng nhiều đồ ăn đặc sắc như vậy sao?” Giang Huệ Di giật mình đứng lên.
Cô ta ngu người luôn rồi.
Cô ta rất muốn nếm thử món ăn đặc sắc của Phòng Bếp Gia Viên, nhưng sao có thể chứ, bình quân mỗi lần gọi hai món cũng phải ăn mười đến hai mươi lần.
Hơn nữa, ai có thể mời cô ta ăn mười đến hai mươi lần chứ?
Đồ ăn đặc sắc rất đắc đấy!
Nhưng bây giờ Trần Nam chỉ gọi một tô mỳ và khoai tây mà người ta đã đưa lên mười hai món.
Hơn nữa toàn là đồ ăn cao cấp?
Không riêng gì Giang Huệ Di mà bọn Trịnh Lý Liên cũng sửng sốt toàn tập, không thể tưởng tượng được mà nhìn Trần Nam.
Trần Nam thật sự không ngờ vị quản lý đại sảnh này lại xử sự như vậy.
Cả bàn đồ ăn đặc sắc này, anh ăn không hết, lập tức nhìn về phía Tô Quân Dao: “Bạn học Tô Quân Dao, lại đây ăn một chút không?”
Thật ra Tô Quân Dao có hơi ngượng ngùng.
Hơn nữa bây giờ cô cảm thấy trên người Trần Nam tràn ngập cảm giác thần bí.
Sao người ta lại cho anh mặt mũi như vậy?
Cô lập tức cười đi đến, ngồi đối diện Trần Nam.
Càng đừng nói đến biểu cảm trên mặt của Vương Tuấn Hào.
“Hừ, tôi biết rồi, có phải chỉ cần gọi khoai tây là được đồ ăn đặc sắc không? Quán có hoạt động gì sao?” Trịnh Lý Liên không tin vào hai mắt mình.
Cô ta cũng muốn ăn, nhưng thật sự rất ngại.
“Đúng đúng đúng, có thể là hoạt động của quán!”