- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 37: Ra đây cho tôi
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 37: Ra đây cho tôi
Sau khi Trần Nam trở về, tâm trạng yên tĩnh làm đề thi cả đêm.
Tới sáng hôm sau, Trần Nam vốn định đi tới sân của khoa hai nhìn xem.
Kết quả nhận được tin nhắn của chị hai.
“Tiểu Nam, kỳ hạn cuối tháng còn không đến ba ngày. Chị tra xét, em mới tiêu được ba mươi sáu vạn trong thẻ đen thôi. Nếu cuối tháng không tiêu hết thì hai ngàn vạn này sẽ hết hạn đó…”
Trần Nam hoảng hốt, bỗng nhận ra đây đã là cuối tháng, cái thẻ đen hai ngàn vạn kia, ngoại trừ mua cái túi ba mươi sáu vạn kia thì vẫn chưa nhúc nhích chút gì.
Thế nghĩa là theo như lời của chị già mình, hai ngàn vạn này sẽ biến thành thứ vô dụng quá thời hạn.
Không được, trước tiên cứ tiêu hết hai ngàn vạn này đã.
Hai ngàn vạn đó, nếu cứ để quá hạn sẽ khiến Trần Nam đau lòng chết mất.
Mà muốn mua đồ, tất nhiên điều đầu tiên Trần Nam nghĩ đến là phải mua cái xe anh thích nhất rồi.
Cho nên Trần Nam rời giường từ sớm đi đến phố ô tô ở Kim Lăng.
Anh đi dạo cả buổi, không khỏi có chút thất vọng, những siêu xe sang trọng chỉ khoảng hơn một ngàn vạn, thật sự quá ít! Chủ yếu là có nhiều con xe hiện tại cửa hàng vẫn chưa có.
“Xe đắt nhất trong cửa hàng bao nhiêu tiền? Tốt nhất là có thể lấy xe vào cuối tháng, thủ tục gì đó đều hoàn tất!”
Trần Nam vừa đứng ở cửa hàng xe BMW.
Nhưng đáng tiếc là trước mắt cửa hàng BMW chỉ có một chiếc BMW 7 là có thể hoàn thành giao dịch vào cuối tháng thôi. Cao nhất là hai ba trăm vạn, thật sự quá ít, ít nhất phải mua bảy tám chiếc mới được.
Nhưng anh mua nhiều xe nha vậy làm gì?
Trần Nam nóng nảy vò đầu bứt tóc.
“Thưa anh, đây là chiếc xe đắt nhất ở cửa hàng chúng tôi nhưng tôi kiến nghị cậu nên xem thử sản phẩm BMW 3 trong nước trước đã. Chiếc xe này chỉ cần hơn hai mươi vạn…”
Những nữ nhân viên tiếp tân của cửa hàng 4S không thèm che giấu sự khinh thường trong đáy mắt.
Chỉ là khi nói vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Nhìn lại anh mặc cái gì đi, còn đòi xe đắt nhất, mới sáng tinh mơ tự nhiên lại đυ.ng phải cái tên như vậy.
Điều này khiến nữ nhân viên tiếp tân khó chịu, cho dù đề cử cái rẻ nhất thì anh mua nổi sao?
“Hả, chỉ hơn hơn hai mươi vạn, quên đi, tôi đi chỗ khác vậy…” Trần Nam thở dài, thất vọng rời đi.
“Cút mẹ đi! Bệnh tâm thần!” Nữ nhân viên tiếp tân không nói nên lời, nhìn bóng dáng của Trần Nam, nụ cười nghề nghiệp trên mặt dần dần biến mất, sau đó là không hề khách khí chửi Trần Nam một câu.
Trần Nam không ngờ mình lại bị người ta mắng là đồ tâm thần, bởi vì mọi suy nghĩ của anh sau khi ra khỏi cửa đều tập trung vào việc muốn mua xe, sau đó tiêu hết số tiền kia.
Cũng may thời gian không phụ lòng người có lòng, cuối cùng Trần Nam cũng tìm được một cái xe có giá thích hợp ở cửa hàng 4S, Lamborghini!
Lamborghini, được coi như nhãn hiệu xe thể thao lừng danh.
Giá cả của xe thể thao, giá khởi điểm cũng phải trăm vạn.
Nhớ lại trước đây mình chỉ có thể nhìn chiếc xe này trong những quyển tạp chí, bây giờ thì sao, mình lại có thể mua.
Trần Nam cảm thấy như đang mơ giấc mộng hảo huyền!
Trong Lamborghini có một chiếc xe thể thao vô cùng đắt tên là Reventon, phải có ít nhất là một nghìn tám trăm vạn vạn, hơn nữa quan trọng nhất là cửa hàng hiện có, có thể giao dịch luôn.
Trần Nam không để ý đến ánh mắt khinh thường của cô nhân viên tiếp tân, ngồi vào cảm nhận một chút.
“Anh yêu, là Reventon đấy, trông thật sang trọng! Chúng ta có thể ngồi vào cảm nhận được không?”
Lúc này, một đôi vợ chồng son dắt tay nhau đi đến.
Hai người mặc quần áo bất phàm, vừa thấy đã biết giá trị con người cũng không ít.
“Chẳng phải đã nói là lấy chiếc Gallardo sao, Reventon này rất đắt, giá thấp nhất cũng phải một nghìn năm trăm vạn. Mình không mua nổi, nhưng con Gallardo hơn ba trăm vạn thì có thể!” Người đàn ông trẻ tuổi giơ đồng hồ trên tay lên, bất đắc dĩ cười khổ.
“Không mua được cũng không sao, người ta cũng muốn cảm nhận Reventon một chút… Đây chính là Lamborghini đắt nhất trong quý một đấy!” Cô gái làm nũng nói.
Cô nhân viên tiếp tân đang chuẩn bị đuổi Trần Nam đi, giờ phút này ánh mắt đều dán lên đôi tình nhân.
Nhìn cách ăn mặc mà xem, ả người đều không dưới ba vạn, tuyệt đối là nhà giàu.
Hơn nữa người ta còn muốn đến mua chiếc Gallardo, chắc chắn có thể mua được.
Đâu giống tên quỷ nghèo đang ngồi trong xe này, nghĩ đến đã tức muốn chết, da mặt cũng quá dày rồi.
“Người đẹp với anh đẹp trai này, ánh mắt của các vị thật tốt. Tôi tên là Ngụy Hương, có thể giúp gì cho hai vị không?” Ngụy Hương cung kính hỏi.
“À à, bọn tôi vốn dĩ muốn lái thử Lamborghini Gallardo để xem thế nào rồi mua. Kết quả bạn gái tôi muốn xem thử Reventon. Ha ha không sao, chúng tôi có thể trả tiền đặt cọc trước.” Người đàn ông cười nói.
“Đương nhiên là có thể thử rồi, không cần đặt cọc trước đâu, coi như là ưu đãi cho anh một lần…”
Đây mới giống người đi mua xe, cô ta liếc mắt đã nhận ra cái đồng hồ trên cổ tay của người này không dưới mười vạn.
Ngụy Hương lập tức cười nói.
“Ấy, nhưng mà hình như trong xe đang có khách…” Người đàn ông cười khổ.
“Hả? À à, thật xin lỗi thưa anh, anh ta không phải khách hàng, tôi lập tức bảo cậu ta xuống xe!”
Vừa nhìn đã biết bên nào nặng bên nào nhẹ!
Chỉ cần phục vụ hai vị khách hàng này cho tốt, đừng nói là bán được chiếc Gallardo hơn ba trăm vạn, cho dù là Lamborghini bình thường cũng tốt mà!
Nhưng suy cho cùng thì Ngụy Hương không muốn phí thời gian với tên quỷ nghèo.
“Thưa cậu, nếu cậu không mua thì mời cậu lập tức xuống xe đi!” Giọng điệu của Ngụy Hương hơi lạnh, mở cửa xe còn nói với Trần Nam đang nghiên cứu bên trong, trực tiếp đuổi khách.
“Tôi vẫn chưa nói là không mua mà. Chị à, tôi coi lại đã…” Trần Nam rất thích chiếc xe này, thích đến nỗi không muốn buông tay, lập tức vội nói.
Có mua hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?
Nhìn cách ăn mặc của Trần Nam, cả người toàn đồ vỉa hè. Ngụy Hương thật sự không nghĩ ra, đến tột cùng là lòng hư vinh lớn bao nhiêu mới dám đến xem xe Lamborghini.
Ngay cả khi anh có lòng hư vinh thì có thể đến chỗ BMW đi dạo mà.
Nhưng Trần Nam lại tới đây, theo quy định, Ngụy Hương không thể quá khắc nghiệt.
“Ôi! Trời đất ơi, sao ở Lamborghini lại có loại người này. Tự nhiên cảm giác chiếc xe cao cấp này sắp phải xuống cấp rồi!” Cô gái trong lòng người đàn ông lập tức che miệng ngạc nhiên nói.
Giọng điệu ban nãy của hai người rất tốt, đó là bởi vì có thể tới tiệm Lamborghini đều là những nhân vật có uy tín danh dự ở Kim Lăng, giống như bọn họ vậy.
Không quen cũng có thể gặp mặt, kết bạn làm quen.
Nhưng sau khi Ngụy Hương mở cửa xe, vậy mà lại là loại người này.
Điều này khiến hai người thất vọng.
Đặc biệt là cô gái, khinh thường trên mặt không hề che giấu.
“Đúng vậy, cô Ngụy Hương. Cửa hàng 4s của cô đúng là khôi hài, vậy mà loại ngươi này cũng có thể tiến vào, còn để ngồi vào xe Reventon?” Chàng trai cũng ngạc nhiên.
Anh ta lười liếc mắt nhìn Trần Nam, bởi lẽ hai người không cùng một đẳng cấp.
Thậm chí anh ta còn hơi tức giận, cảm giác tên này ngồi trong xe khiến anh bị mất mặt trước bạn gái.
Suy nghĩ lại xem, nơi anh đưa bạn gái đến là nơi mua siêu xe mà?
Nghe đến đó, Ngụy Hương không thể không nóng nảy.
Nhìn thấy Trần Nam còn muốn chạm vào bảng điều khiến thông minh.
“Cậu đi ra ngay cho tôi!”
Ngụy Hương hét lớn, trực tiếp duỗi tau nắm lấy cổ áo của Trần Nam, túm Trần Nam ra ngoài…
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 37: Ra đây cho tôi