- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 30: Ghen ghét dữ dội
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
Chương 30: Ghen ghét dữ dội
Trần Nam nghe thấy có một cô gái gọi anh, lập tức quay đầu nhìn, không phải ai khác mà chính là là chủ tịch của khoa - Giang Huệ Di.
Hiển nhiên, cảnh tượng Trần Nam đi xuống từ Ferrari đã bị Giang Huệ Di thấy được.
Giờ phút này, khuôn mặt của cô ta tràn đầy khó tin nhìn Trần Nam.
Ánh mắt kia, muốn bao nhiêu rung động thì có bao nhiêu rung động.
“Chuyện gì thế?”
Trần Nam cũng không ngờ rằng mình đã bảo Bạch Hạo Hiên dừng ở chỗ cách trường học rất xa nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.
Mặc dù biết Giang Huệ Di gọi mình lại là vì chuyện gì, chắc chắn là muốn hỏi vì sao anh đi xuống từ Ferrari, nhưng Trần Nam vẫn giả vờ hồ đồ không biết.
Quả nhiên…
“Sao… sao… sao… sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu vậy chứ?” Giang Huệ Di trực tiếp hỏi.
Mấy lần đυ.ng phải Trần Nam, anh đều đánh sâu vào Giang Huệ Di, cho cô ta có cảm giác anh đã phất lên.
Đầu tiên là tối hôm qua ở Phòng Bếp Gia Viên, Trần Nam trúng số, trắng trợn tiêu xài.
Hơn nữa, tối hôm qua Giang Huệ Di căn bản không hề ở không, đi hỏi bạn cùng lớp của Trần Nam xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đạt được câu trả lời chắc chắn là Trần Nam trúng số độc đắc, trúng hai mươi vạn.
Nhưng mà, rất nhiều bạn học suy đoán, Trần Nam không chỉ trúng hai mươi vạn thôi mà có thể còn hơn nữa.
Điều này khiến trong lòng Giang Huệ Di không khỏi khó chịu.
Cái tên nghèo hèn Trần Nam này, tại sao lại có thể may mắn như vậy chứ? Ông trời mù rồi sao?
Tâm trạng này cực kỳ bình thường.
Nếu bạn thường xuyên bắt nạt một người, mà người đó đột nhiên thay đổi tốt hơn, ai cũng khó chịu thôi.
Giang Huệ Di nghĩ vẫn nên tìm Trần Nam hỏi rõ ràng một chút.
Rốt cuộc là anh trúng bao nhiêu.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay cô ta vừa ra khỏi cửa trường đã trùng hợp đυ.ng phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ một chiếc Ferrari nữa chứ.
“À, là xe của bạn tôi, tiện đường chở tôi một đoạn!” Trần Nam từ tốn nói.
“Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn của cậu là ai? Chỉ bằng Trần Nam cậu mà lại có thể quen biết kẻ có tiền, làm với người đó? Đánh chết tôi cũng không tin!” Giang Huệ Di không phục nói.
“Cậu muốn tin hay không thì tùy cậu, quan tâm tôi làm gì! Hơn nữa, cho dù tôi có kết bạn với kẻ có tiền thì cũng không liên quan gì đến cậu mà?”
Trần Nam bó tay rồi.
Cô gái này thật vô lý.
Hơn nữa Trần Nam cũng phát hiện, sau khi anh có tiền thì tính cách của anh cũng dần thay đổi trong vô thức.
Trước kia, Trần Nam nào có can đảm nói với Giang Huệ Di như vậy đâu chứ.
Giang Huệ Di cũng thật sự bị giọng điệu của Trần Nam làm cho tức điên lên.
“Cậu! Tốt lắm, Trần Nam cậu đúng là không biết tốt xấu, tôi sợ cậu bị bọn đa cấp lừa, cậu biết không, khi một tổ chức đa cấp lừa gạt một người, đầu tiên là vẽ ra viễn cảnh tương lai, dùng các loại thủ đoạn lấy lòng cậu, để cậu trở nên hư vinh, sau đó thì cuộc đời này của cậu đã xong rồi!”
“Lại nói, tôi là chủ tịch của khoa, chẳng lẽ tôi không có quyền hỏi đến à? Lỡ như cậu thật đi vào tổ chức đa cấp, bôi đen khoa chúng ta thì sao, phải biết rằng cậu vừa nghèo vừa không có kiến thức, ở bên ngoài, cái gì cũng đều không hiểu!”
Nghe thấy Giang Huệ Di đường hoàng mỉa mai nói, Trần Nam cười khổ lắc đầu: “Chuyện tôi có thể nói cho cậu biết đều đã nói cả rồi, đây thật sự là bạn của tôi!”
“Được rồi! Không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, tối hôm qua chuyện trúng sổ số là như thế nào? Nghe người ta nói, tối hôm qua cậu cũng đã xài hơn mười lăm vạn rồi? Không phải cậu chỉ trúng hai mươi vạn thôi sao, sao cậu lại tiêu một lần mười lăm vạn thế…” Giang Huệ Di hỏi.
“Hai mươi vạn? Ai nói tôi trúng hai mươi vạn, do bọn họ đoán mà thôi, tôi chỉ là có hai mươi vạn tiền mặt thì là trúng hai mươi vạn à?” Trần Nam tự tin dào dạt.
Mà Giang Huệ Di nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu.
Quả nhiên, giống như cô ta đã đoán, một lần tiêu xài mười lăm vạn, cái tên Trần Nam này trúng chắc chắn không chỉ hai mươi vạn.
“Thế là bao nhiêu?”
“Tôi không tiện lắm nói, tóm lại cũng không quá nhiều! Thật sự không quá nhiều! Được rồi chủ tịch Giang Huệ Di, nếu như không có chuyện khác, tôi đi trước!” Trần Nam làm ra vẻ chẳng có chuyện gì cả khiến cho Giang Huệ Di nóng nảy sắp chết rồi.
“Hừ, có cái gì đâu chứ, số tiền cậu trúng xổ số chẳng qua là do cậu mau mắn, sao cậu có thể sánh bằng những con nhà giàu chân chính như Vương Tuấn Hào chứ!”
Giang Huệ Di nhìn thái độ của Trần Nam với mình, tức giận đến mức dậm chân.
Vương Tuấn Hào cũng là con nhà giàu, tuy rằng không có bản lĩnh thật sự, nhưng ở trong mắt Giang Huệ Di, con nhà giàu thế này tốt hơn người trúng sổ số như Trần Nam nhiều.
“Két…”
Lúc này, một chiếc Audi A6 dừng lại trước mặt Giang Huệ Di.
Cửa sổ xe hạ xuống, Vương Tuấn Hào nhô cái đầu bóng loáng ra.
“Huệ Di, sao sắc mặt của cậu không được tốt vậy, cậu không khỏe à? Hay là cậu không muốn đi bảo dưỡng xe với tôi?” Vương Tuấn Hào sâu kín nói.
“Không phải đâu Vương Tuấn Hào, tôi chỉ là có chút buồn bực mà thôi, ai ya, tóm lại bây giờ tâm trạng của tôi rối như tơ vò, thậm chí có chút phiền muộn, vì… vì sao tôi lại cảm thấy phiền muộn chứ?”
Giang Huệ Di cũng không nói lên được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Nhìn Giang Huệ Di không có tâm trạng, Vương Tuấn Hào biết cơ hội của mình tới rồi, vội vàng an ủi: “Huệ Di, lên xe trước đi, nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi có thể giúp cậu…”
Giang Huệ Di nhẹ gật đầu.
Dù sao bây giờ ở cửa trường học càng lúc càng có nhiều, đi lên chiếc Audi trước mặt mọi người, rất có mặt mũi.
Sau khi cô ta ngồi vào, xe vẫn cứ dừng ở cửa trường học, không hề định chạy đi.
Mà Giang Huệ Di cũng nói ra những chuyện của Trần Nam.
“Xùy!”
Vương Tuấn Hào cười nhạo: “Huệ Di, tôi còn tưởng là có chuyện gì, thì ra cậu đang phiền não vì chuyện nà sao? Trúng số thì sao chứ, tôi vừa nhận được tin bây giờ Trần Nam đã trở lại trạng thái nghèo rớt mồng tơi rồi! Ha ha, hôm nay vốn dĩ tôi còn định nói chuyện này với cậu đấy!”
Tối hôm qua bị Trần Nam đặt phòng giá cao đánh mặt, khiến cho Vương Tuấn Hào mất hết mặt mũi, anh ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuện Trần Nam trúng số này, cho nên đã sớm sai người tìm hiểu.
“Cái gì? Trần Nam lại trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi? Cậu nghe ai nói, theo lời bạn cùng lớp của Trần Nam thì có vẻ cậu ta không chỉ mỗi hai mươi vạn thôi đâu, ngày hôm qua đã tiêu tốn đến mười lăm vạn đấy!” Giang Huệ Di kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, chỉ trúng hai mươi vạn mà thôi, còn về phần tiêu mười lăm vạn, là bởi vì tên nhóc này so giàu với tình địch Lục Dịch Dương, hai người chia đôi, so xem ai nhiều tiền hơn, kết quả Trần Nam đần độn bỏ ra mười lăm vạn, đương nhiên, tối hôm qua Lục Dịch Dương cũng mất mặt! Có thể nói là hai bên cùng thiệt!”
“A! Thì ra là thế, tôi đã nói rồi, loại chuyện trúng mấy trăm vạn tuyệt đối sẽ không rơi xuống đầu Trần Nam được. Nhưng…” Giang Huệ Di lại nói: “Nhưng mà Vương Tuấn Hào cậu biết không, vừa rồi, Trần Nam xuống một chiếc Ferrari đấy! Chiếc Ferrari kia là hàng limited trên quốc tế, ít nhất là năm sáu trăm vạn! Tôi hỏi cậu ta thì cậu ta bảo là xe của bạn!”
“Hả? Có chuyện như vậy ư? Cậu có nhìn rõ không, là Ferrari bản limited trên quốc tế à?”
“Nhìn rất rõ ràng!”
“Mẹ nó, không phải chứ, sao Trần Nam lại có thể quen được người bạn lái Ferrari chứ?” Vương Tuấn Hào cũng tự lẩm bẩm.
Hai người cùng nhau phiền muộn.
Bởi vì nếu là như thế, quan hệ của Trần Nam còn mạnh hơn hai người bọn họ cộng lại.
Tại sao có thể như thế?
Không được, tuyệt đối không được!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chương 30: Ghen ghét dữ dội