Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 3: Khách hàng cao cấp

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trần Nam, anh giả vờ cái vẹo gì chứ?” Dương Bích Vân nói một cách khinh thường.

Nhưng sau khi nhân viên hướng dẫn mua hàng Trương Nhiễm nhìn thấy tấm thẻ đen mà Trần Nam móc ra thì ngẩn người.

Chỉ có những nhà lớn mới có được loại thẻ đen mua hàng cao cấp thông dụng tại các cửa tiệm hàng xa xỉ trên toàn thế giới này.

Rất rõ ràng, chỉ có người giàu thật sự mới sở hữu được.

Còn cô Vương Tiểu Xuyên kia đã bắt đầu quẹt thẻ.

Trần Nam nhập ngày sinh của mình vào mật mã, và thành công quẹt thẻ đúng như dự đoán.

Giao dịch hoàn tất!

“Oành!”

Toàn bộ người nhìn đều sốc toàn tập.

“Vãi thật, Hermes ba mươi sáu vạn đó! Đúng là đại gia rồi!”

“Chẳng lẽ đây là đại gia ngầm sao?”

Ánh mắt của những cô gái nhìn Trần Nam nóng như lửa đốt.

Lục Dịch Dương không tin mà trừng lớn mắt.

Tên khố rách này, có nhiều tiền như vậy từ khi nào?

Anh ta cảm thấy mặt mình vô cùng đau rát.

Lúc nãy anh ta còn khoe khoang hiểu biết về các loại hàng xa xỉ này. Bây giờ nhìn lại, anh ta như một tên hề vậy!

Biểu cảm xuất sắc nhất phải nói đến Dương Bích Vân.

“Anh, anh… Trần Nam, anh lấy cái thẻ này ở đâu vậy?”

Cái túi xách ba mươi sáu vạn, nói mua là mua, hơn nữa Trần Nam còn có tấm thẻ đen mua hàng cấp cao. Chỉ một tấm thẻ này thôi cũng đã xa xỉ lắm rồi!

Nếu anh mua cái túi này cho cô ta, vậy thì chẳng phải cô ta sẽ được mọi người sùng bái sao.

Trần Nam nhìn ánh mắt của Dương Bích Vân, lười trả lời.

Thế nhưng vẫn thoáng có chút đau lòng, thầm nghĩ: Chị thật quá đáng, một cái thẻ thôi mà lên tới ba mươi vạn!

“Thưa anh, tôi sẽ bọc lại cho anh! Xin anh bình tĩnh chờ nửa giờ!”

Đây là hàng xa xỉ, việc đóng gói cũng hết sức cẩn thận.

Trần Nam nhìn những ánh mắt khϊếp sợ của những cô cậu sinh viên xung quanh bèn ngượng ngùng không thôi.

Anh nói không cần rồi cầm túi xách rời đi!

“Chờ đã! Mày đứng lại đó cho tao!” Lúc này, Lục Dịch Dương mang vẻ mặt khó coi chắn trước đường đi của Trần Nam.

“Cậu có việc gì à?” Trần Nam lạnh lùng hỏi.

Lục Dịch Dương cười, hừ một tiếng, chỉ vào tấm thẻ đen của Trần Nam: “Tao nghi ngờ mày trộm cái thẻ đen này. Bây giờ trộm mật khẩu của người khác cũng không phải việc khó!”

Nói xong lại nhìn về phía Trương Nhiễm: “Chị Trương Nhiễm, tôi khuyên chị nên liên lạc với tầng lãnh đạo. Nếu chuyện này không phơi bày ra ngoài ánh sáng thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của cửa hàng!”

Dương Bích Vân cũng hồi thần lại: “Đúng vậy, chị Trương Nhiễm, cái loại khố rách này sao có thể mua nổi cái túi đắt như thế, còn có cái thẻ cao cấp này nữa chứ!”

Dương Bích Vân thật sự không ngấm nổi sự thật này.

Trương Nhiễm nghe vậy, thấy cũng có lý, bèn nhìn Trần Nam rồi nói: “Anh cứ ở lại đây một lát đã, quản lý của chúng tôi sẽ đến đây nhanh thôi!”

Dứt lời cô ta còn chặn đường Trần Nam như phòng trộm!

Trần Nam không ngờ mình chỉ mua một cái túi xách thôi mà lại gặp chuyện phiền phức như vậy.

Chuyện này xem ra, mình muốn chạy cũng không được, chỉ có thể chờ quản lý của họ tới mà thôi.

Rất nhanh đã có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt vừa trang nhã vừa có khí chất đi tới.

Trương Nhiễm lập tức nói ra nghi ngờ Trần Nam là kẻ trộm cho cô ấy.

Quản lý liếc mắt đánh giá Trần Nam một lượt rồi nở nụ cười đúng chuẩn ngành dịch vụ: “Thưa anh, thật xin lỗi nhưng chúng tôi có thể kiểm tra tấm thẻ này của anh một chút được không?”

Cô ấy rất cung kính, cho dù là thật hay giả thì vị quản lý này cũng sẽ không dùng thành kiến để nhìn người khác.

Trần Nam bất đắc dĩ giao thẻ đen cho cô ấy.

Sau đó anh thấy quản lý nữ đó lấy một dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra thẻ ra, rồi thuần thục đặt thẻ vào trong.

“Anh họ gì? Có thể đưa chứng minh thư cho tôi có được không?” Quản lý nữ hỏi.

“Tôi là Trần Nam, chị gái tôi là Trần Miểu.”

Tuy rằng mật khẩu là sinh nhật của mình nhưng Trần Nam không biết chị mình làm trên danh nghĩa của ai nên đưa chứng minh thư cho quản lý xong cũng nói tên của chị mình cho cô ấy.

“Hừ, tên khố rách này, coi mày giỏi đến đâu!” Lục Dương ở bên cạnh cười khinh, còn móc di động ra để có thể tuỳ thời báo cảnh sát.

Rất nhanh quản lý nữ đã kiểm tra xong.

Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ hoảng sợ, chính khuôn mặt đó đã nói rõ Trần Nam chính là chủ nhân của tấm thẻ đen kia.

Là hội viên cao cấp toàn cầu, chắc chắn xuất thân trong gia đình hiển hách.

Quản lý nữ đổ mồ hôi lạnh. Trương Nhiễm đáng chết, hại cô ấy chọc phải một người tầm cỡ như vậy!

Sau khi cô ấy lấy thẻ ra thì đi đến trước mặt Trần Nam, cúi người chín mươi độ.

“Thưa cậu Trần Nam, xin anh tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi! Đây là thẻ đen của anh!”

“Cái gì?” Tất cả mọi người ngây hết cả ra.

Trương Nhiễm còn đang bày ra tư thế duỗi tay ngăn không cho Trần Nam đi, lập tức xấu hổ vô cùng: “Quản… quản lý không lầm chứ? Người này… thật sự là chủ nhân của thẻ đen sao?”

Quản lý nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, cho Trương Nhiễm một bạt tai: “Còn không mau hạ tay xuống!”

Trương Nhiễm bụm mặt lùi sang một bên.

Mà lúc này Lục Dịch Dương và Dương Bích Vân ngây người ra.

Quản lý nữ biết hai người quen Trần Nam, hơn nữa còn châm chọc Trần Nam đủ điều, nghĩ thầm chi bằng cho cậu Trần một ân tình, xoá bỏ ấn tượng không tốt về cửa hàng Hermes của Trần Nam!

Cô ấy đi đến trước mặt Lục Dịch Dương và Dương Bích Vân: “Xin hỏi hai vị, vừa nãy hai vị lại lôi kéo nhân viên hướng dẫn mua hàng của chúng tôi mạo phạm vị khách cao cấp của chúng tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

Lục Dịch Dương trố mắt đáp: “Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, là có ý tốt mà thôi!”

“Được, lòng tốt của hai vị chúng tôi xin nhận. Còn bây giờ, nếu hai vị không muốn mua đồ, vậy thì xin mời về cho!” Bốn chữ cuối của quản lý nữ dường như là lạnh giọng mà nói.

Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách!

Dương Bích Vân ra hiệu cho Lục Dịch Dương, mong rằng anh ta có thể giải quyết cục diện này.

Nhưng đầu Lục Dịch Dương đầy mồ hôi, cho dù bây giờ anh ta cắn răng mua cái túi một vạn thì cũng không bằng kẽ răng của Trần Nam.

Anh chính là khách hàng cao cấp nhất!

“Chúng ta đi thôi!” Má của Lục Dịch Dương đau rát, nghiến răng nghiến lợi kéo Dương Bích Vân đi một cách không cam lòng.

Bây giờ Trương Nhiễm mới khom lưng với Trần Nam: “Rất xin lỗi cậu Trần!”

Cô ta hối hận muốn xanh cả ruột, đây rõ ràng là khách của mình mà!

Trần Nam coi như không nghe thấy cô ta nói gì, cười nói với Vương Tiểu Xuyên: “Chị gái à, hôm nay làm phiền cô rồi, rồi nhưng mà không cần đóng gói gì đâu, tôi còn có việc, tạm biệt!”

Trần Nam xấu hổ đi xuống lầu trước những ánh mắt nóng như lửa đốt của sinh viên nữ toàn trường.

Đây là lần đầu tiên anh dùng tiền ép người.

Thật ra đây cũng không phải tính cách của anh, chỉ sợ chỉ có chị hai mới có thể tiêu xài xa xỉ nhường ấy.

Trần Nam anh chỉ hy vọng mình có thể làm người bình thường không cần lo lắng về tiền bạc mà thôi!

Ra đến cửa, điện thoại của Trần Nam lại vang lên, lần này là Mã Hâm Đình gọi tới.

Vừa bắt máy đã nghe được tiếng nói đầy lo lắng của Mã Hâm Đình: “Trần Nam, mau tới đi. Tớ nói cho cậu biết, mặc kệ người khác nhìn cậu ra sao thì cậu vẫn là người bạn thân thiết của tớ. Hôm sinh nhật là sinh nhật tớ, cậu nhất định phải đến! Người trong ký túc xá của cậu cũng đến rồi!”

Trần Nam gật đầu, cười nói: “Tớ đến ngay đây!”

“Đúng rồi, đúng rồi, nhớ mặc đẹp nha. Hôm nay tớ sẽ giới thiệu cho cậu làm quen với một cô gái xinh đẹp đấy!” Mã Hâm Đình lại dặn dò Trần Nam mấy câu.

Trần Nam bất đắc dĩ phải đồng ý, không thể cứ cầm túi xách đi như vậy được. Trần Nam đi tới siêu thị bên cạnh, mua một cái túi ni lông màu đỏ hai tệ để bọc túi xách lại, sau đó vội vàng bắt xe đến nhà hàng Như Ý.

Lúc này, trong nhà hàng Như Ý.

Mã Hâm Đình cúp điện thoại, cười nói với một cô gái tóc dài xinh đẹp như nữ thần đang ngồi bên cạnh: “Quỳnh Dao, Trần Nam là bạn tốt của tớ. Đợi lát nữa tớ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen!”

Triệu Quỳnh Dao vẫn còn đeo tai nghe, đôi chân trắng muốt lắc qua lắc lại.

Quả là xinh đẹp thuần khiết.

“Được thôi!”

Triệu Quỳnh Dao là bạn từ nhỏ của Mã Hâm Đình, cũng học cùng đại học, nhưng mà không cùng khoa.

Hôm nay là sinh nhật của Mã Hâm Đình nên cô mời hết bạn trong ký túc xá của Triệu Quỳnh Dao và Trần Nam đến, có ý muốn tạo quan hệ hữu nghị giữa hai ký túc xá!

Đồng thời Mã Hâm Đình biết nữ thần Triệu Quỳnh Dao vẫn luôn độc thân từ cấp ba đến bây giờ đang muốn tìm bạn trai.

Triệu Quỳnh Dao tao nhã uống nước trái cây, đúng lúc này, cửa phòng bật mở…
« Chương TrướcChương Tiếp »